Editor: Chi Misaki
"Cảm ơn!" Cố Mạc tiếp nhận cây đuốc, thành khẩn nói cảm ơn.
Lúc Trác Liệt chạm vào tay Cố Mạc, liền phát hiện ra ngón tay cậu ta thật lạnh, lúc này anh mới để ý tới trên người cậu ta mặc mỗi một chiếc áo len đơn bạc, áo khoác chính thì đang choàng trên người Tiếu Nhiễm. Anh lập tức cởi áo khoác, đưa cho Cố Mạc.
Cố Mạc không có nhận lấy, mà trả lại cho Trác Liệt: "Em sốt rồi, không thể lại để cho anh cũng sinh bệnh nữa. Anh cõng em xuống núi là được."
Trác Liệt lúc này mới mặc lại áo khoác, cõng Cố Mạc trên lưng, thanh âm trầm trầm nói với Tiếu Bằng Trình: "Dượng, nhanh dẫn bọn họ xuống núi!"
"Lạnh quá." Tiếu Nhiễm tựa vào trong lòng Tiếu Bằng Trình, mơ mơ màng màng nói khẽ.
Tiếu Bằng Trình cẩn thận chạm vào trán Tiếu Nhiễm, thấy lòng bàn tay nóng lát, ông lập tức cởi áo khoác trên người, quấn một vòng quanh người Tiếu Nhiễm: "Tiểu Nhiễm cũng phát sốt rồi!"
A Khố đau lòng thở dài: "Đây là làm sao vậy? Buổi sáng còn tốt lắm mà."
"Bọn cháu gặp được con gấu rừng hung ác, tránh được một kiếp, lại gặp đám người muốn giết bọn cháu. Lúc ngã xuống sườn núi chân của cháu liền bị thương. Tiểu Nhiễm đỡ cháu đi xuống núi, kết quả lại quay về chỗ ban đầu bị đuổi giết. Chúng cháu biết mình không ra được, liền nghĩ muốn đốt lửa cầu cứu. Lúc Tiểu Nhiễm đi nhặt cành củi khô, liền không may tiến vào cạm bẫy của thợ săn, dẫn đến sanh non..." Cố Mạc nói đến phần sau, thanh âm đã nghẹn ngào không thành lời.
Ngày hôm nay để cho anh thống khổ không phải là sợ hãi hay cái chết, mà là việc Tiếu Nhiễm sanh non dẫn đến bị thương.
Đau đớn tại thân cô, thống khổ tận tâm anh.
Trác Liệt nghe xong lời Cố Mạc nói, lại sợ chậm trễ việc chữa bệnh của hai người, nên lập tức cõng Cố Mạc xuống núi.
Cố Mạc lo lắng nhìn về phía Tiếu Nhiễm, sắc mặt của cô tái xanh đến dọa người. Anh thực sự sợ cô không chịu được đến lúc xuống núi, liền...
Tiếu Bằng Trình nhìn thấy sự lo lắng trong mắt Cố Mạc, liền an ủi: " Con gái ba mạng lớn, phúc lớn!"
Nói xong, ông liền ôm lấy Tiếu Nhiễm, theo sát phía sau Trác Liệt, đi nhanh về phía chân núi.
A Khố cầm cây đuốc soi xung quanh cạm bẫy một vòng, lại soi kỹ bên trên cạm bẫy, sau đó nhăn mày nói: "Kỳ quái, bẫy này căn bản không phải là do tộc nhân chúng ta
làm ra."
Ai lại rảnh rỗi chạy vào trong rừng sâu, không có việc gì làm lại đi đào bẫy chơi đùa?
Nghĩ đến Cố Mạc nói có nhóm người muốn giết bọn họ, sự lo lắng trên nét mặt A Khố lại càng sâu.
Tới cùng là ai đây?
Trác Liệt đưa Cố Mạc vào nhà, lập tức hô to gọi Bác Ngạn: "Mẹ, nhanh đi gọi bác sĩ! Cố Mạc bị trật chân rồi, Tiểu Nhiễm bị sanh non! Nhanh lên! Mẹ mau gọi bác sĩ tới nhanh lên!"
"Được, được, được!" Nghe thấy lời con trai nói, Bác Ngạn thất kinh chạy ra ngoài.
"Tiểu Nhiễm..." Cố Mạc cật lực di chuyển đến phía trước cửa sổ, bất an ngó ra ngoài.
"Bọn họ ở phía sau. Để anh đi đón." Trác Liệt nói xong, liền biến mất vào trong màn đêm.
Đợi cho Tiếu Nhiễm được Trác Liệt ôm trở về, Cố Mạc lập tức khập khiễng đi tới, đón lấy Tiếu Nhiễm vào lòng.
Anh thật cẩn thận lấy đi lọn tóc vương trên khuôn mặt Tiếu Nhiễm, đau lòng nói: "Tiểu Nhiễm, chúng ta về đến nhà rồi! Tỉnh tỉnh!"
Tiếu Nhiễm vẫn không có mở mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, một chút sinh khí cũng không có. Chỉ có hai rặng mây hồng nhạt vẫn còn treo trên má, biểu hiện cho việc cô vẫn còn sống.
Cố Mạc bi thương ôm sát Tiếu Nhiễm vào lòng, khuôn mặt chôn ở cổ cô, thấp giọng nghẹn ngào.
"Nha đầu, em nhất định phải sống! Em không được chết! Chúng ta cùng nhau đồng sinh cộng tử!"Thanh âm Cố Mạc khàn khàn, nước mắt rốt cuộc cũng không kiềm chế được mà rơi xuống.
Tiếu Bằng Trình đứng ở bên cạnh, trái tim co thắt lại, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Chuyện con gái và con rể vợ chồng tình thâm vốn là chuyện ông nên vui mừng, nhưng hiện tại trong mắt ông, trong lòng ông...chỉ còn lại chua sót cùng đau thương.