Editor: Quỷ Quỷ
Có lẽ sự uy hiếp của Cố Mạc đã phát huy tác dụng, Tiếu Nhiễm ngoan ngoãn cầm bát lên, uống hết một nửa bát nước gừng.
Nhìn thấy Tiếu Nhiễm che miệng, muốn nôn ra, Cố Mạc lại cúi đầu bịt miệng cô lại.
Nụ hôn của anh tràn ngập yêu thương làm cho TIếu Nhiễm nhất thời quên đi mùi gừng kinh khủng kia, không nôn khan nữa.
Sau khi Cố Mạc buông Tiếu Nhiễm ra rồi, Tiếu Bằng Trình vô cùng cảm động nói:”Vẫn là con có biện pháp đối phó với Tiếu Nhiễm.”
Tiếu Nhiễm đỏ mặt trốn vào trong lòng Cố Mạc.
Bác Ngạn nhìn thấy TIếu Nhiễm đã uống hết nửa bát nước gừng, liền rót thêm một bát đưa cho Cố Mạc uống.
Cố Mạc vừa uống xong thì Trác Liệt mang thuốc trở về:”Mẹ, mẹ mau hòa tan thuốc này vào nước cho Tiếu Nhiễm uống!”
Bác Ngạn nhận lấy thuốc, rồi lại bận rộn chạy đi.
Tiếu Nhiễm uống thuốc xong liền nặng nề đi vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng cô luôn gặp ác mộng, không phải mơ thấy bị đuổi giết thì lại mơ thấy đứa nhỏ nói lời từ biệt với mình. Lúc cô khóc đến tỉnh lại thì nhìn thấy Cố Mạc đang ôm lấy mình, đôi mắt tràn ngập sự đau khổ mở to nhìn mình.
Cô hắng giọng hỏi:”Anh một đêm không ngủ?”
“Anh không buồn ngủ.” Cố Mạc khàn khàn trả lời.
Cô bị ác mộng tra tấn, cả đêm ngủ không ngon.
Làm sao anh có thể chợp mắt được chứ?
“Ba đâu?” Tiếu Nhiễm nhìn quanh trong phòng không có ai khác, liền quan tâm hỏi.
“Ba và cậu ngủ ở đối diện lò sưởi.” Cố Mạc nhanh chóng nói cho Tiếu Nhiễm, sợ cô lo lắng.
Tiếu Nhiễm nép sát vào Cố Mạc, vẫn còn chưa hết hoảng hốt:”Em mơ thấy chúng ta bị người ta bắn chết, mơ thấy bé con của chúng ta, bé con khóc không ngừng nói chào từ biệt với em…”
“Đừng khóc. Bé con của chúng ta ở trên thiên đường.” Hốc mắt Cố Mạc ẩm ướt, cố gắng che dấu sự nghẹn ngào, an ủi Tiếu Nhiễm.
“Ôm em đi!” Tiếu Nhiễm điềm đạm đáng yêu nhìn Cố Mạc.
Trong lòng cô vô cùng bất an, có cảm giác có người muốn giết cô. Cơn đau bụng quặn lên từng cơn như nhắc nhở cho cô hay cô đang mất đi bảo bối. Sự sợ hãi và khổ sở tra tấn cô, làm cho cô ngay cả khi được Cố Mạc ôm đều không ngừng run rẩy.
“Trời sáng rất nhanh. Chốc nữa thôi chúng ta được xuống núi rồi.” Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, khàn
giọng nói.
“Vâng.” Tiếu Nhiễm trong lòng cảm thấy khó chịu.
Rời khỏi nơi ông ngoại từng sống, rời khỏi nơi cô mất đi bé con, cô cảm giác tim mình như bị cái gì đâm vào, đau đến ứa mồ hôi lạnh.
“Ngày giỗ sang năm chúng ta sẽ lại đến..” Cố Mạc nghẹn ngào nói.
Tiếu Nhiễm gật gật đầu:”Đến thăm ông ngoại và….bé con của chúng ta.”
Nói xong, nước mắt lại dàn dụa.
Cố Mạc không nói gì, chỉ cố gắng trấn tĩnh lại ôm chặt Tiếu Nhiễm. Vừa rồi ý anh cũng là muốn sang năm quay lại thăm ông ngoại và bé con.
Ông trời thật keo kiệt với bọn họ, chỉ cho bọn họ vui mừng vài ngày, rồi lại cướp đi báu vật đó.
………………
Tiếu Bằng Trình rửa mặt xong, đứng ngoài cửa nhẹ giọng hỏi:”Cố Mạc, Tiếu Nhiễm đã ngồi ngồi dậy được chưa?”
“Chưa.” Cố mạc đáp lại “Ba, TIếu Nhiễm còn hơi sốt.”
Nghe Cố Mạc nói, Tiếu Bằng Trình bất chấp trốn tránh, sốt ruột đẩy cửa bước vào:”Bảo bối, con khó chịu ở đâu?”
“Đau bụng, đầu choáng váng, toàn thân vô lực.” Tiếu Nhiễm yếu ớt trả lời. Cô cảm giác yết hầu khô khốc, lúc nào cũng buồn nôn.
“Còn không mau rót nước cho Tiếu Nhiễm?” Tiếu Bằng Trình ôm TIếu Nhiễm dậy, căm tức ra lệnh cho Cố Mạc.
Cậu ta là bác sĩ, chẳng lẽ không biết bệnh nhận phát sốt sẽ bị khát nước hay sao?
“Ba, con vừa uống nươc rồi. Uống rất khó khăn. Ba đừng trách Cố Mạc. Chân anh ấy bị thương mà còn phải chăm sóc con cả đêm.” Tiếu Nhiễm nắm tay Tiếu Bằng Trình, làm nũng kháng nghị.
Tiếu Bằng Trình bất đắc dĩ thở dài:”Quả nhiên là con gái lớn rồi.”
“Ba!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt nhìn Cố Mạc.