Editor: Chi Misaki
Máy bay rời khỏi Hắc Hà, tâm Tiếu Nhiễm cũng lưu luôn tại đó.
"Baby, không phải mẹ không cần con."Cô ở trong lòng mặc niệm.
Đứa nhỏ này tới trước cô cũng không dám mong chờ nhiều, nhưng sau khi biết mình mang thai, cô thật hưng phấn, thậm chí bắt đầu chờ mong sự ra đời của đứa nhỏ, nằm mơ cũng là mơ thấy một cục bông nhỏ đáng yêu.
Nhưng cô chỉ được ở cùng con mình có mấy ngày, đứa nhỏ này liền rời cô mà đi.
Tại một khắc kia, nước mắt cô cũng đã cạn, trong tim chỉ còn là thống khổ.
Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Bảo bối, sắp về nhà rồi."
Nghe được chữ “ Nhà” này, cái mũi của Tiếu Nhiễm lại bắt đầu ửng đỏ.
Bọn họ về nhà, nhưng cũng chỉ có hai người trở về.
Baby bị vĩnh viễn cũng sẽ ở lại cái nơi rét lạnh kia.
Tiếu Bằng Trình nhận ra con gái thương tâm, trong lòng chua xót cúi đầu, lau lau khóe mắt.
Vừa xuống máy bay, Cố Mạc liền nhận được điện thoại của Trác Liệt gọi tới. Anh im lặng lắng nghe, càng nghe, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo.
"Được, chờ." Che điện thoại đi, anh ngẩng đầu, biểu tình phức tạp nhìn thoáng qua Tiếu Bằng Trình.
"Ba, ba có nghĩ tới người muốn giết bọn con là ai không?" Cố Mạc nghiêm mặt hỏi.
"Có nghĩ tới." Tiếu Bằng Trình gật đầu một cái.
"Cha cảm thấy có thể là ai?" Khóe môi Cố Mạc treo một nụ cười lạnh, hơi hất mày.
Đoàn đường về này, anh một mực suy nghĩ.
Mục tiêu của hai viên đạn kia là Tiếu Nhiễm.
Mà Tiểu Nhiễm chết, người được lợi lớn nhất chính là Dương Nguyệt Quyên cùng Tiếu Lạc.
Mà Trác Liệt điện thoại tới nói cho anh biết, hoài nghi của anh là hoàn toàn chính xác.
"Dương Nguyệt Quyên! Trừ bỏ bà ta, ba không còn nghĩ tới ai muốn làm tổn thương Tiếu Nhiễm nữa.” Tiếu Bằng Trình hối hận nắm chặt quả đấm.
Ông thật sự bị coi thường, chọc phải một người đàn bà không nên chọc.
Bọn họ tại Hắc Hà không gây cừu chuốc oán, nếu không phải Dương Nguyệt Quyên, thật sự tìm không ra ai có lý do gì để hại bọn họ.
"Con cũng sớm nghi ngờ rồi." Cố Mạc đem di động đưa cho Tiếu Bằng Trình, "Trác Liệt có lời muốn nói cùng ba."
Tiếu Bằng Trình nhận điện thoại, biểu tình ngưng trọng nói: "Trác Liệt, là dượng. Có kết quả rồi hả? Cháu xác định? Được! Dượng biết rồi! Cám ơn cháu! Dượng trở về
tìm tấm hình, cháu đưa người làm chứng xác nhận một phen. Nếu như quả thật là bà ta, dượng sẽ báo cảnh sát."
"Thật đúng là Dương Nguyệt Quyên? Vậy mà lại là bà ta! Thật đáng giận! Bà ta còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa?" Tiếu Nhiễm sau khi nghe thấy lời ba cùng Cố Mạc nói, liền tức giận nắm chặt quả đấm. Ông ngoại bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức chết, baby của cô cũng vì bà ta mà mất.
Người phụ nữ độc ác này!
"Đừng nóng giận." Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm, nhẹ giọng an ủi."Một khi có chứng cớ xác thực, anh sẽ thông cáo toàn thế giới tội ác của mẹ con bà ta, thu thập hai người phụ nữ độc ác này cho thỏa đáng!"
Nghe thấy lời Cố Mạc nói, Tiếu Nhiễm cắn răng, oán hận gật đầu: "Đúng! Thông cáo toàn thế giới. Tuyệt đối không thể để cho hai hai mẹ con cô ta dễ chịu!"
Lynda xa xa nhìn thấy Cố Mạc đi ra, lập tức hướng bọn họ ngoắc tay.
Cố Mạc khập khiễng kéo hành lý qua, Tiếu Nhiễm thì được Tiếu Bằng Trình dìu qua.
Trịnh Húc đón lấy hành lý: "Cố tổng, chân của anh..."
"Tốt hơn nhiều rồi." Cố Mạc gật đầu với Trịnh Húc một cái, "Ngược lại Tiểu Nhiễm..."
Lynda hiểu ý tứ trong lời nói của Cố Mạc, liền tiến lên đỡ lấy Tiếu Nhiễm, đau lòng nói: "Tiểu Nhiễm, chị xem sắc mặt của em không tốt. Có cần để Trịnh Húc ôm em lên xe không?”
Tiếu Nhiễm lắc đầu, trên môi nở nụ cười nhợt nhạt: "Không cần. Cám ơn chị Lynda."
"Chị trù cho những tên khốn nạn này chết không được tử tế, kiếp sau sẽ được đầu thai làm cẩu!" Lynda tức giận nói.
Nghe thấy Lynda nói, Tiếu Nhiễm bị đùa cười: "Đúng! Để cho bọn họ kiếp sau làm cẩu!"