Editor: Quỷ Quỷ
Cầm giấy chứng nhận, Lynda và Trịnh Húc năm tay nhau đi ra khỏi cục dân chính.
Lynda đứng ở cửa, mở giấy đăng ký kết hôn ra, nhìn ảnh cưới, bất mãn nói với Trịnh Húc:”Nơi này chụp ảnh chẳng ra sao cả, chụp cho đẹp trai bao nhiêu thì chụp cho em lại xấu bất nhiêu!”
Trịnh Húc ngó vào, nghiêm túc nhìn thoáng qua, đồng ý gật đầu:”Máy ảnh đúng là bị hỏng rồi!”
“Anh là đang thừa nhận mình đẹp trai, còn em thì xấu sao?” Lynda bất mãn trừng mắt nhìn Trịnh Húc liếc mắt một cái.
“Ý anh là em còn xin đẹp hơn trong ảnh rất nhiều!” Trịnh Húc hôn lên trán Lynda, cười nhạt trả lowfi.
“Thế còn được!” Lynda vừa lòng gấp lại giấy đăng ký kết hôn cẩn thẩn bỏ vào trong túi. Cô cầm tay Trịnh Húc, cười nới:”Chúng ta chấm dứt cả tháng độc thân rồi!”
“Rốt cuộc cũng không còn ế nữa. Thật tốt!” Trịnh Húc thản nhiên trả lời.
“Ai ế? Một người phụ nữ quyến rũ động lòng người như em ma lại ế sao? Chẳng qua em chưa muốn kết hôn thôi!” Lynda trong tư thế áo quần xúng xính, phong tình vạn chủng nói với Trịnh Húc.
“Nói sai! Là anh ế.” Trịnh Húc tự chỉ vào mình.
“Anh cứ như vậy sao em không ngoan hiền được.” Lynda cười ôm cổ Trịnh Húc.
“Vợ đại nhân nói phải tức là phải. Vợ đại nhận nói không phải tức là không phải. Không nói sai.” Trịnh Húc ôm thắt lưng Lynda, vẻ mặt hạnh phúc đờ đẫn.
“Anh không ngại người ta nói anh sợ vợ sao?” Lynda vui vẻ cười nói.
“Nếu vợ quản tốt, chồng sẽ không ra ngoài ăn chơi đàng điếm.” Trịnh Húc cúi đầu, chủ động hôn Lynda.
Trong mối quan hệ của bọn họ, Lynda luôn chủ động.
Về sau anh cũng phải chủ động.
Anh phát hiện anh cứ ngẫu nhiên chủ động sẽ làm cô vui vẻ thật lâu.
Quả nhiên như anh nghĩ, anh mới chủ động một chút, Lynda cười đã muốn điên rồi, đáp lại anh nhiệt tình mãnh liệt.
“Chồng, em tin anh!” Lynda bình tĩnh lại mút môi Trịnh Húc một chút, cảm động cười nói.
“Nếu là chồng mà không thể làm cho vợ tín nhiệm thì không phải là một người chồng tốt. Anh sẽ cố gắng, cố gắng hết sức làm thật tốt.” Trịnh Húc ôm Lynda
vào lòng, cảm động nói.
“Anh gọi em một tiếng đi.” Lynda vô cùng chờ đợi nhìn Trịnh Húc,
“Vợ?” Trịnh Húc nghi hoặc hỏi.
“Ừm! Lại một tiếng nữa!” Lynda cảm thấy xưng hô thế này quá là ngọt ngào.
“Vợ!” Trịnh Húc la lớn lên.
“Trịnh Húc là của em!” Lynda hưng phấn rống to.
Trịnh Húc chờ cô xả hết kích động trong lòng ra, liền dắt tay cô, cười nói:”Đi! Đi tìm Cố tổng đòi quà.”
“Đúng! Cái này không thể bỏ qua được!” Lynda lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Cố Mạc.
“Cố tổng, đã chuẩn bị xong chưa? Tôi và Trịnh Húc đi tìm anh đòi nợ!”
Tin nhắn vừa gửi đi, cô còn chụp lại giấy đăng ký kết hôn gửi tiếp.
Cố Mạc vừa tỉnh, chợt nghe tiếng chuông điện thoại. Lập tức vớ lấy điện thoại ở đầu giường. Khi anh nhìn thấy ảnh chụp thì lộ ra vẻ tươi cười.
Hai tên tâm phúc này cuối cùng cũng kết hôn!
Từ nay về sau lại thêm một cặp đôi!
Anh lập tức nhắn lại:”Đang chờ mấy người! Mau bay đến đây!
Lynda:”Thật chứ? Không phải anh đang nói đùa?”
Cố Mạc:”Tôi đã bao giờ đùa với mấy người chưa? Nói có quà tức là có quà.
Đối với Trịnh Húc và Lynda, anh chưa từng tiếc cái gì.
Họ cũng biết rõ.
Đối với trợ thủ đắc lực, nhất định phải biết cách khen thưởng. Bằng không có ngày người ta đủ lông đủ cánh, chắc chắn sẽ rời bỏ mình, đi nơi khác lập nghiệp. Rồi đến một ngày nào đó, không còn anh em gì nữa, mà sẽ biến thành đối thủ cạnh tranh trên thương trường.
Cứ tính toán chi li thành ra oan gia, không bằng cứ khen thưởng thoải mái một chút.