Editor: Nhã Y Đình
Tiếu Nhiễm tự trách cắn móng tay, hối hận, đôi mắt long lanh ầng ậng nước.
"Bà nội, mẹ, cô! Con xin lỗi! Đều là lỗi của con, khiến mọi người lo lắng rồi!"
"Con nói linh tinh gì vậy? Là Khiết Nghi không gạt bò được cừu hận. Tuy con gây ra tai nạn chết người nhưng không phải con cố ý. Về tình có thể tha thứ!" Bà nội Cố khẽ trách mắng. "Con không cần phải vì Khiết Nghi mà quá mức tự trách như vậy!"
"Chấp niệm trong lòng Khiết Nghi quá lớn. Hơn nữa, còn có cả oán niệm. Cô ấy không thể tiếp nhận sự thật Tưởng Bình có người khác...Cho nên có cảm giác mất đi tất cả. Cô ấy tự huyễn hoặc bản thân rằng Tiếu Nhiễm là nguyên nhân khiến hại cô ấy nhà tan cửa nát." Chu Cầm thở dài. "Thật ra, con cảm thấy cái chết của Tưởng Y Nhiên không phải là nguyên nhân chính khiến cho tinh thần cô ấy bất bình thường. Chuyện của Tưởng Bình và cô Phùng kia mới khiến cho tinh thần cô ấy bất ổn như vậy!"
Bà nội Cố thở dài: "Thằng bé Tưởng Bình này thật sự khiến bà không thể tin được nó lại là người như vậy. Phụ nữ sợ nhất là chồng mình có người khác bên ngoài. Ở bên ngoài, nó phong lưu như thế nào cũng được nhưng lại còn có con gái riêng chứ?"
"Bà nội, mẹ! Mọi người không cần nói đỡ cho con đâu. Quả thật con có lỗi với Tưởng gia. Mẹ, con đi tìm Cố Mạc!" Tiếu Nhiễm nói xong liền chạy ra khỏi biệt thự.
Cố Tương cũng không kịp bỏ túi thuốc xuống, vội vàng chạy đuổi theo: "Chị dâu nhỏ, chị đừng chạy lung tung như vậy! Đợi em với!"
…
Tôn Kiên nhìn vết thương của Cố Mạc và Cố Hoài Lễ, lo lắng hỏi: "Có cần con đến phòng khám để băng bó cho hai người trước không?"
"Không cần đâu!"
"Vết thương của tôi không nghiêm trọng lắm!"
Cố Mạc và Cố Hoài Lễ dường như đồng thời lên tiếng từ chối.
Tôn Kiên tiếp tục lái xe.
"Dượng, rẽ trái rồi đi thẳng!" Cố Mạc vừa băng bó vết thương, vừa chỉ đường cho Tôn Kiên.
"Vẫn không thấy Khiết Nghi ngay cả Lý Nham cũng không thấy đâu! Có phải chúng ta đi sai đường rồi không?" Cố Hoài Lễ cau mày nói.
"Con có linh cảm không nhầm đâu!" Cố Mạc kiên trì. Anh nhớ rõ lần
trước tìm được bác gái là ở nghĩa địa. Hôm nay, mẹ đã nói ra bí mật kia đã kích thích bác gái. Hiện tại, bác ấy sẽ tìm người bà ấy yêu nhất cũng hận nhất đó là Tưởng Bình đã chết.
"Chúng ta đến nghĩa địa mà không thấy thì sẽ lại đi nơi khác tìm!" Tôn Kiên nói.
Có mục tiêu vẫn tốt hơn là không có mục tiêu. Thay vì việc lục tung cả thành phố A thì bọn họ nghe lời Cố Mạc đến nghĩa địa tìm trước. Nếu ở đó không có thì bọn họ sẽ lại đi nơi khác tìm.
"Để con kiểm tra xem bác gái có về nhà hay không!" Cố Mạc đến Tưởng trạch lần thứ tư, "Bác Vương, dạ! Bác gái còn chưa về sao ạ? Được, nếu bác ấy về thì bác gọi lại cho tôi!"
"Vẫn chưa về sao?" Cố Hoài Lễ cau mày hỏi.
Tưởng trạch chỉ cách nhà bọn họ mấy chục mét. Cho nên nếu bây giờ Khiết Nghi chưa trở về chứng tỏ bà ta không định về nhà.
Có lẽ linh cảm của Cố Mạc không sai.
Hiện tại chắc bà ta đến mộ của Tưởng Bình để trút giận.
"Còn chưa về. Kỳ thật con cũng đoán được kết quả này. Nếu bác gái về nhất định bác sĩ Vương sẽ nói cho con biết!" Thái độ của Cố Mạc trầm trọng nhìn ba.
Xe chạy trên con đường đến nghĩa địa thì trở nên quạnh quẽ. Trên đường cái, một bóng chó cũng không thấy.
Đột nhiên Cố Mạc thấy phía trước có đèn xe, hưng phấn nói với mọi người, "Phía trước hình như có xe. Dượng, dượng mau đuổi theo nhanh lên!"
"Được!" Tôn Kiên đạp chân ga, vội vàng phóng lên.
Phía trước, hai chiếc xe dừng lại. Cố Mạc nhìn bốn phía, phát hiện chỗ đó đúng là nghĩa địa. Anh vội vàng nói: "Chắc chắn là bác gái rồi! Phía trước là nghĩa địa!"
"Chiếc xe đằng sau có lẽ là của Lý Nham!" Tiếu Nhiễm thở ra.