Editor: Chi Misaki
"Mẹ nuôi!" Tiếu Nhiễm khóc nhào vào lòng Tưởng phu nhân, "Xin cho phép con đươc tiếp tục gọi người là mẹ nuôi! Con từ nhỏ đã không có mẹ, vẫn luôn xem người như mẹ ruột của mình."
Tưởng phu nhân không nói gì, sau hồi lâu bị Tiếu Nhiễm ôm, liền giơ tay lên khẽ vuốt ve mái tóc cô.
Nhìn thấy phản ứng của Tưởng phu nhân, Cố Mạc đã rất lâu rồi chưa lộ ra biểu tình thoải mái như vậy.
"Mẹ nuôi, khi nào thời tiết ấm áp, con lại bồi mẹ cùng nhau trồng các loại hoa trong vườn. Khi mùa hạ sang, cả sân nhà đều là hương hoa rồi." Tiếu Nhiễm vui vẻ nói với Tưởng phu nhân.
"Được!" Thanh âm của Tưởng phu nhân khàn khàn trả lời.
"Mẹ thích hoa gì?" Tiếu Nhiễm cười hỏi.
"Hoa hồng, hoa hồng trắng, loại hoa mà Y Nhiên thích nhất." Anh mắt Tưởng phu nhân mê man trả lời.
"Vậy chúng ta sẽ trồng một vườn hoa trắng.Mẹ nuôi, mẹ cảm thấy có được hay không?" Tiếu Nhiễm dùng sức gật đầu, một bên cười một bên vui vẻ lau nước mắt.
"Được." Thanh âm khàn khàn lại vang lên.
"Đến lúc đó, anh tới xới đất cho 2 người." Cố Mạc cũng gia nhập cuộc nói chuyện phiếm.
"Chú, xới đất cũng là một kỹ thuật! Anh biết cầm xẻng sao?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm nói.
"Em đừng xem thường anh. Anh đã từng học qua cách dùng đao đấy!" Cố Mạc nhíu mày.
"Cầm đao với cầm xẻng giống nhau sao?" Tưởng phu nhân đột nhiên mở miệng nói.
"Bác gái, hai người dậy con!" Cố Mạc lập tức cười năn nỉ.
"Vậy con cùng Tiếu Nhiễm học. Lúc mùa thu đến, con bé đã xới vườn xong hai lần rồi, xới đến mềm cả tay ra đây này." Tưởng phu nhân nhớ lại những lúc đã từng ở bên cạnh Tiếu Nhiễm, trong mắt đầy ý cười.
"Cô ấy đã không nói với con. Đây là không muốn để cho con đau lòng mà." Cố Mạc cười nói.
Lý Nham cũng không bị mọi người nói chuyện phiếm quấy nhiễu, vẫn như cũ bình tĩnh khâu vết thương lại cho Cố Mạc.Sau khi xử lý tốt miệng vết thương của anh, lại đi trị thương cho Cố Hoài Lễ.
Trên tay Cố Hoài Lễ bị thương nhẹ hơn Cố Mạc, chỉ là miệng vết thương có dài hơn một tấc.
Lý Nham dùng bông tiêu độc lau sạch miệng vết thương cho ông, sau khi lắc lên một chút thuốc bột, liền dùng băng gạc băng lại.
Sau khi kết thúc toàn bộ, anh mới thở hắt ra một hơi.
Lại ngẩng đầu
lên, nhìn thấy Tiếu Nhiễm đang rúc ở trong lòng Cố phu nhân, trái một câu” mẹ nuôi”, phải một câu” mẹ nuôi” dỗ cho đối phương cười khanh khách không ngừng, anh liền trừng to mắt.
Đây là xảy ra chuyện gì chứ?
Hai người vừa mới còn thủy hỏa bất dung, làm sao có thể chưa đầy vài phút liền biến thành mẹ nuôi cùng con gái nuôi rồi hả?
"Hai người... Khi nào thì..." Lý Nham chỉ chỉ Tiếu Nhiễm cùng Tưởng phu nhân, nghi hoặc nhìn về phía cha vợ.
Tôn Kiên cười nói: "Là con quá chuyên chú, không thấy được một màn vô cùng đặc sắc này."
Thời điểm Lý Nham khâu vết thương cho Cố Mạc, đặc biệt chuyên tâm, đây là quả thực là một bác sĩ kiệt suất, có đầy đủ năng lực cùng phẩm chất.
Thái sơn có sập xuống, mặt cũng không biến sắc, con nai có đột nhiên xuất hiện trước mặt, mắt cũng không buồn nháy.
Ông thực sự càng ngày lại càng vừa lòng người con rể này.
Ví như Lý Nham không có ưu tú như vậy, đứa con gái truyền thống của ông cũng sẽ không chạy ngược đến thành phố T để truy đuổi.
"Xem ra con đã bỏ lỡ quá nhiều rồi." Lý Nham nhếch nhếch miệng, vui mừng nở nụ cười.
Buổi nói chuyện hôm nay đã kích thích đến Tưởng phu nhân, khiến bí mật bấy lâu nay chôn chặt trong lòng bà cũng được hé lộ, bà suýt chút nữa vì hối hận mà sụp đổ. Nhưng cũng nhờ khơi gợi lại nỗi đau của bà mới giúp cho bà đối diện được với tất cả, tốt, xấu, tội ác, yêu, hận...
Việc này thực sự không dễ dàng gì.
"Sắc trời cũng không còn sớm, Tiểu Mạc, con nhanh đưa Tiểu Nhiễm trở về nghỉ ngơi. Lão Cố, ông cũng trở về đi. Chu Cầm cùng bác gái không biết sẽ nhắc tới tôi như thế nào đây." Tưởng phu nhân cười nói.