Editor: Nhã Y Đình
"Em cũng có di động đó thôi!!" Vương Giai Tuệ nhìn Cố Nhiên, quật cường nói.
"Cái thứ kia của em cũng gọi là di động sao? Ngay cả nhắn tin cũng có thể chết người đó!" Cố Nhiên trợn mắt nói.
Có lẽ do điều kiện gia đình không tốt nên di động của Vương Giai Tuệ vẫn là loại di động cũ, chỉ có thể nhắn tin, gọi điện.
"Nếu sợ chết thì có thể đừng gọi mà!" Vương Giai Tuệ nghĩ đến chiếc điện thoại ‘cùi bắp’ của mình thì mím môi, khí thế không cứng rắn như trước nữa.
"Em nhắn tin cho Tiếu Nhiễm, hỏi cô ấy hôm qua đi đâu!" Cố Nhiên mở điện thoại, đưa cho Vương Giai Tuệ.
"Sao anh không tự hỏi chứ?" Vương Giai Tuệ ngẩng đầu nhìn Cố Nhiên.
Bằng miệng lưỡi của anh có thể khiến người chết sống dậy vậy mà tối qua không hỏi được nguyên nhất Tiếu Nhiễm mất tích sao?
"Nếu hỏi được thì anh cần lo lắng như thế này sao?" Cố Nhiên che tim, khoa trương nói: "Anh trai anh không dễ dàng bị rung động. Vì anh ấy mà anh đã lo lắng đến mức vỡ tim rồi!"
"Vỡ tim sao vẫn còn đứng trước mặt tôi chứ?" Vương Giai Tuệ trợn mắt hỏi.
Cố Nhiên thu hồi vẻ trêu chọc, nghiêm mặt nói: "Quả thật anh rất lo lắng cho anh trai. Anh ấy là người thông minh cơ trí nhưng chậm lụt trong chuyện tình cảm!"
"Nếu như ai cũng như anh thì chắc là chẳng có cô gái nào còn nguyên vẹn qua tuổi mười tám!" Vương Giai Tuệ nói móc.
"Có thể đừng nhắc lại chuyện cũ nữa được không?" Cố Nhiên cau mày, không vui nói.
Vương Giai Tuệ là do ông trời phái tới để đả kích anh hay sao?
"Tôi sẽ nhắn tin cho Tiếu Nhiễm, anh đừng quầy rấy đó!" Vương Giai Tuệ cũng không thèm nhìn Cố Nhiên, bắt đầu nhắn tin.
Vương Giai Tuệ: ‘Tiếu Nhiễm, hôm qua bạn đi đâu vậy? Cố tiên sinh lo lắng lắm đấy!’
Không bao lâu sau, Tiếu Nhiễm lập tức trả lời: ‘Đi dạo phố!’
Tất nhiên Vương Giai Tuệ không tin: ‘Đi dạo phố sao?’
Tiếu Nhiễm: ‘Ừ! Mải đi dạo mà quên mất thời gian!’
"Tiếu Nhiễm, chúng ta vẫn là bạn bé chứ?" Vương Giai Tuệ
gửi tin nhắn thoại. "Mình không ngu. Mình biết bạn có chuyện gì! Chúng ta là chị em. Nếu bạn có tâm sự gì thì cũng nên nói cho mình, đừng giữ ở trong lòng!"
"Ngày hôm qua..... Ứng Mẫn hẹn gặp mình....."
Tiếu Nhiễm đành kể cho Vương Giai Tuệ nghe chuyện hôm qua gặp Ứng Mẫn.
"Cố Mạc thật là!" Vương Giai Tuệ bị chọc giận. "Giúp người khác cũng không thể giúp đến mức này! Ngay cả công việc cũng tìm giúp cô ta!"
"Chị Ứng?" Cố Nhiên không ngờ rằng sự thất thường của Tiếu Nhiễm có liên quan đến chị Ứng. "Nhà chị ấy và nhà anh cũng quen biết lâu năm rồi. Nhưng mà cũng giống như chị Tưởng Y Nhiên vậy. Coi bố mẹ chị đó cũng là bố mẹ mình!"
"Cái gì mà bố mẹ mình chứ? Tôi và anh có quan hệ gì chứ?" Vương Giai Tuệ nện Cố Nhiên một cái, bất mãn kháng nghị.
"Nhầm, anh nói nhầm!" Cố Nhiên vội vàng tự đánh vào miệng, giải thích với Vương Giai Tuệ.
Tiếu Nhiễm: ‘Giai Tuệ, hôm qua mình cố gắng không để ý. Mình cũng không muốn suy nghĩ nhiều nhưng lại không khống chế nổi. Ghen tị như liều thuốc độc. Một khi đã uống rồi thì sẽ đau đớn không thôi!’
Vương Giai Tuệ: ‘Tiếu Nhiễm, mình ủng hộ bạn. Bạn nên nói cho Cố tiên sinh biết, bạn rất để ý ở bên cạnh anh ấy có những bóng hồng khác. Nếu anh ấy muốn bảo tồn hôn nhân với bạn sẽ lo lắng, để những cô gái kia hết hi vọng!’
Tiếu Nhiễm lập tức trả lời: ‘Mình sợ vừa đuổi một Ứng Mẫn đi thì sẽ lại có thêm Ứng Cai. Hết Ứng Cai lại có Ứng Phó!’
Vương Giai Tuệ bị Tiếu Nhiễm chọc cười: ‘Ứng Mẫn rồi Ứng Phó. Tiểu Nhiễm, bạn thật hài hước đó!’
Tiếu Nhiễm cười rộ lên: ‘Bị anh Cố Nhiên đồng hóa mà!’