Editor: Xẩm Xẩm
Tiếu Nhiễm trong lúc mơ màng, cảm giác có người gặm cổ mình, cô lập tức vươn tay đẩy thứ chán ghét đó ra.
Cố Mạc dán ở phía sau lưng cô, cười nói: “Nha đầu, có tôm.”
“Không ăn, em muốn đi ngủ!” Tiếu Nhiễm ngáp một cái, tiếp tục đi ngủ.
Bị Tiếu Nhiễm bỏ rơi, Cố Mạc hơi hất mày.
“Em không dậy thì anh liền hôn.” Cố Mạc phủ môi mỏng lên cổ cô, cố gắng gây tê dại cho cô.
Tiếu Nhiễm bị gặm đến tê dại lại ngứa ngáy, cười quay người lại, đẩy đầu Cố Mạc ra, cầu xin tha thứ nói: “Được, em dậy, em dậy vẫn chưa được sao?”
Cố Mạc vừa lòng buông cô ra, dùng lực vò rối tóc của cô: “Thực là ngoan!”
“Mấy giờ rồi hả?” Tiếu Nhiễm nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã sắp bắn thẳng vào phòng, dường như thời gian không còn sớm nữa.
“11 giờ rưỡi.” Cố Mạc chỉnh lại áo sơ mi, bình tĩnh trả lời.
“11 giờ rưỡi?” Tiếu Nhiễm không nghĩ tới chính mình vậy mà vừa cảm giác ngủ thẳng đến giữa trưa.
“Hai ngày này chơi đến điên rồi. Biết em mệt, nên để em ngủ đến lúc tỉnh thì thôi.” Cố Mạc cuwoif nói.
Tiếu Nhiễm kháng nghị hỏi: “Cái này gọi là tự nhiên tỉnh?”
“Hôn đến tự nhiên tỉnh.” Cố Mạc trả lời.
Tiếu Nhiễm trợn trừng mắt. nhảy xuống đất, coi như không có sự tồn tại của Cố Mạc, chân không đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi rửa mặt xong trở lại phòng ngủ, phát hiện Cố Mạc đã không còn ở đây.
Cô khoác áo lên chân không xuống lầu.
Bởi vì dưới sàn có thảm lông dê thật dày, cho nên chân trần dẫm lên cũng không thấy lạnh, ngược lại còn có cảm giác ấm áp mềm mại.
Về mặt chăm sóc che chở cho cô, Cố Mạc khiến cô đặc biệt cảm động.
Cố Mạc đang ngồi ở trên ghế sofa, nói chuyện qua Laptop với Trịnh Húc để bàn công việc, nghe được âm thanh liền ngẩng đầu ra lệnh cho cô: “KHẩn trương ăn cơm! Cơm nước xong anh dạy em học!”
“Học?” Tiếu Nhiễm lúc này mới nhìn thấy bên cạnh Laptop có một chồng sách giáo khoa.
Hóa ra anh nói với bà nội giúp cô học là sự thật.
Sách giáo khoa ở trên bàn nhắc nhở cô, hai ngày điên cuồng này đã kết thúc, kế tiếp sẽ là học hành gian nan.
“Đã
gần một tháng em không chạm vào sách giáo khoa rồi, không học lại thì làm sao mà được, em cho là đại học F dễ sao?” Cố Mạc nhíu mày.
“Em không biết.” Tiếu Nhiễm lè lưỡi, khẩn trương nghe lời chạy tới ăn cơm.
Cố Mạc cười cười, cúi đầu tâm sự với Trịnh Húc: “Cậu nên phát triển nhân viên...”
Trên bàn có một chén ngân nhĩ đậu đỏ và vài món ăn tinh xảo, vốn không có dáng vẻ của con tôm. Tiếu Nhiễm lập tức xoay người: “Cố Mạc, không có con tôm à?”
Ánh mắt của anh dời từ phía laptop về phía Tiếu Nhiễm, bình tĩnh trả lời: “Em nói không ăn, anh vứt vào thùng rác rồi!”
“Cái gì?” Tiếu Nhiễm bất mãn trừng mắt: “Khi nào thì em nói không ăn hả?”
“Vừa rồi, khi anh hôn em.” Cố Mạc không ngại dì Lưu ở đây, nhẹ nhàng trả lời.
Dì Lưu vụng trộm mím môi cười.
Tiếu Nhiễm đỏ mặt trừng mắt nhìn Cố Mạc một cái, ngồi xuống ăn cháo đậu đỏ.
“Tiếu Nhiễm, cậu chủ sợ cháu ăn một loại thức ăn quá đơn điệu, dinh dưỡng không cân đối nên sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục sức khỏe. Cháu đừng trách cậu ấy.”
Tiếu Nhiễm cắn thìa, cười lắc đầu.
“Cháu cứ ăn từ từ, dì đi sắc thuốc cho.” Dì Lưu xoay người đi vào phòng bếp.
Tiếu Nhiễm ăn một miếng cháo, lại quay đầu nhìn Cố Mạc.
Cố Mạc còn đang nói chuyện với TRịnh Húc, vẻ mặt vô cùng chăm chú, để cho Tiếu Nhiễm nhìn đến phát mê.
“Trên mặt anh có gì sao?” Đột nhiên Cố Mạc mở miệng.
“Em không nhìn anh1” Tiếu Nhiễm đỏ mặt xoay người, vùi đầu ăn cháo.