Editor: Chi Misaki
Tiếu Nhiễm mới vừa để điện thoại di động xuống, liền bị Cố Mạc ôm vào trong ngực.
"Thực ngoan!" Cố Mạc thưởng cho Tiếu Nhiễm một nụ hôn ngọt ngào.
"Ngay cả anh cũng đã cự tuyệt bữa cơm đoàn viên để ở bên cạnh em, thì tại sao em lại không thể cự tuyệt lời mời của bạn thân để ở bên cạnh anh?" Tiếu Nhiễm cười nói.
"Hôm nay, anh là của em." Cố Mạc ôm sát lấy eo Tiếu Nhiễm, cằm tựa vào đầu cô, giọng nói từ tính vang lên.
"Chỉ có hôm nay thôi sao?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm cười hỏi.
Cô hiểu ý tứ của anh.
Hôm nay là ngày rằm, anh chỉ muốn bên cô trải qua thế giới của hai người. Bất luận ai muốn quấy rầy bọn họ đều bị anh gạt ra bên ngoài.
Cố Mạc nắm chặt tay Tiếu Nhiễm, vừa dùng đầu ngón tay vuốt ve bàn tay cô, vừa nói: "Cả đời này anh đều giành cho em."
"Cảm giác như trúng 500 vạn vậy." Anh mắt Tiếu Nhiễm cong cong hình lưỡi liềm, vui vẻ nhảy nhót cười nói.
"Em muốn lên mặt sao!" Cố Mạc khẽ cắn đầu ngón tay Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm quay đầu lại, hôn Cố Mạc một cái: "Cả đời này của em cũng là của anh."
Trong phút chốc Cố Mạc khóa chặt hai tay.
Cảm nhận được nhịp tim Cố Mạc tăng theo từng giây, làn da nóng cháy, Tiếu Nhiễm lập tức xấu hổ đỏ mặt, muốn tránh khỏi ôm ấp của anh.
"Đừng nhúc nhích!" Giọng nói Cố Mạc khàn khàn ra lệnh.
Tiếu Nhiễm thẹn thùng nằm cứng trong lòng Cố Mạc, không dám vọng động.
Thật lâu sau, hô hấp của cố Mạc mới khôi phục lại bình thường.
"Cố Mạc, hôm nay là ngày 15, chúng ta ở nhà một ngày sao?" Tiếu Nhiễm quay đầu, liếc nhìn Cố Mạc.
"Đương nhiên không phải! Nhưng em phải làm xong những đề này rồi mới có thể đi hẹn hò được.” Cố Mạc cười vuốt ve mái tóc của Tiếu Nhiễm, sủng nịch nói.
"Nhiều như thế?" Tiếu Nhiễm nhìn đến một đống sách đặt trên bàn, lập tức đáng thương vô tội nháy nháy mắt nhìn Cố Mạc."Chỉ làm 1 phần 4 thôi được không?"
Cố Mạc nghiêm mặt lại: "Không thể!"
"Một nửa! Một nửa được chứ!" Tiếu Nhiễm giơ ngón tay lên, yếu thế cầu xin.
Làm xong từng này đề, phỏng chừng không tới đêm khuya thì cũng phải sau mười giờ mới hết.
Như thế thì còn hẹn hò gì nữa?
Cố Mạc tựa hồ như cũng đang suy nghĩ, anh khẽ cau mày, nhìn Tiếu Nhiễm.
"Chú, đồng ý đi mà! Nếu không thì sẽ không còn thời gian để
hẹn hò đâu!" Tiếu Nhiễm lắc lắc cánh tay Cố Mạc làm nũng, cầu xin.
"Em gọi anh là gì?" Cố Mạc nhíu mày.
"Chú..." Tiếu Nhiễm nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Mạc, liền khẩn trương chữa lại, "Ông xã, đồng ý nha!"
Cố Mạc lộ một nụ cười phúc hắc, cầm lấy tay Tiếu Nhiễm: "OK!"
Tiếu Nhiễm nhìn thấy Cố Mạc cười như gió xuân thật đắc ý, cô lập tức đề phòng nhìn thật sâu vào đôi mắt của anh: "Cố Mạc, có phải ngay từ ban đầu anh đã tính toán chỉ để cho em làm một nửa?”
"Quá thông minh chơi cũng không vui!" Cố Mạc vò rối mái tóc dài của Tiếu Nhiễm, yêu thương cười nói.
"Anh rõ là... Thật sự là càng ngày càng tệ!" Tiếu Nhiễm bị Cố Mạc chọc cho muốn khóc.
"Còn không làm nhanh lên, anh liền đổi ý bây giờ!" Cố Mạc nghiêm mặt lạnh lùng nói.
"Được rồi." Tiếu Nhiễm lập tức giống như quả bóng cao xu bị xì hơi, gục xuống bàn bắt đầu làm bài.
Cố Mạc chống cằm, cưng chiều nhìn Tiếu Nhiễm, thỉnh thoảng chỉ điểm cho cô một chút.
Rất nhanh liền đến 5 giờ chiều, Tiếu Nhiễm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Cố Mạc gõ hạ cái lên bàn: "Tập trung vào!"
"Quả thực còn nghiêm khắc hơn so với thầy giáo của em." Tiếu Nhiễm bất mãn quệt quệt miệng nhỏ.
Cố Mạc đích thực là một người tài giỏi, mặc kệ việc có khó đến bao nhiêu vào tay anh cũng trở nên thật đơn giản. Nhưng quả thật là có chút nghiêm khắc.
"Bởi vì anh không muốn đem thời gian hẹn hò bù vào thời gian dạy bổ túc." Cố Mạc trả lời.
"Nhưng mà...Em còn chưa có làm xong bài tập...Anh có lẽ phải lãng phí một chút thời gian hẹn hò." Tiếu Nhiễm ha ha nở nụ cười.