Editor: Quỷ Quỷ
Phim chiếu hết rồi, Cố Mạc nắm tay Tiếu Nhiễm đi ra khỏi rạp chiếu phim:”Muốn ăn gì?”
“Tùy. Hôm nay em rất vui, ăn gì cũng được.” Tiếu Nhiễm ngọt ngào cười nói.
“Không có ánh nến, không có hoa tươi, em sẽ không thất vọng chứ?” Cố Mạc vuốt tóc Tiếu Nhiễm, lo lắng hỏi.
“Có anh là đủ rồi.” Tiếu Nhiễm dừng lại trước mặt Cố Mạc, vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
Nến, hoa tươi, tiêu tiền vào mấy thứ này có thể mua được lãng mạn, đối với cô mà nói không có chút chờ mong nào.
Cô thích anh hôm nay vì cô làm làm tất cả.
Khi anh “nối giáo cho giặc” là cô, bẻ gãy cổ tay Dương Nguyệt Quyên, đuổi mẹ con bà ta ra khỏi nhà họ Tiếu, sự cảm động trong lòng cô không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi.
Đó là mới đáng quý giá nhất, là sự lãng mạn mà tiền không thể nào mua được.
Bởi vì anh yêu cô!
“Phố XX mới mở một nhà hàng Đông Bắc, nghe Lynda nó bọn họ có rượu nho ướp lạnh ngon lắm.” Cố Mạc xoa đầu Tiếu Nhiễm, “Nếu em không chê đạm bạc, chúng ta đi nếm thử.”
“Đương nhiên là vừa lòng rồi!” Tiếu Nhiễm hưng phấn nhảy lên người Cố Mạc, “Cuối cùng anh vẫn sẽ không cho em uống rượu!”
“Chỉ được uống một ngụm. Không được uống nhiều.” Cố Mạc thô giọng ra lệnh.
“Chồng vạn tuế!” Tiếu Nhiễm vui mừng ôm hôn Cố Mạc.
“Rượu nho ướp lạnh còn hấp dẫn hơn anh sao.” Cố Mạc bất mãn lẩm bẩm.
“Anh thử mấy tháng không động vào rượu mà chỉ uống sữa xem!” Tiếu Nhiễm bẫn mãn chu miệng lên.
“Không sợ. Em chính là thứ rượu ngon miệng nhất.” Cố Mạc cúi đầu, mút mát cái mỏ đang chu ra của Tiếu Nhiễm.
Quả nhiên, nghe anh nói xong, nụ cười rạng rỡ nở ra trên mặt Tiếu Nhiễm đúng như anh dự đoán, sáng lạn đến mức làm bóng đêm mờ nhạt.
Cố Mạc nói vị trí của nhà hàng Đông Bắc hơi hẻo lánh, nhưng không gian bên trong lại rất lớn, trang hoàng mộc mạc giống phong cách của người Đông Bắc.
Tiếu Nhiễm tâm trạng thoải mái, ngồi cạnh Cố Mạc nhìn anh gọi món.
“Thịt rang cà tím, gà con hầm nấm, dưa chua….” Cố Mạc nói xong, trả lại thực đơn cho bồi bàn. “Một chai rượu nho ngon nhất.”
Nghe thấy hai chữ rượu nho, ánh mắt Tiếu
Nhiễm bắt đầu tỏa sáng.
“Hai vị có muốn nếm thử thịt nướng đặc sản của chúng tôi không?” Bồi bàn nhìn thấy chiếc áo khoác hiệu Armani trên người Cố Mạc, liền cười đề nghị.
“Có thịt nướng?” Cố Mạc nhìn Tiếu Nhiễm, “Có muốn ăn thịt nướng không?”
“Có! Có rượu có thịt mới được gọi là hạnh phúc!” Tiếu Nhiễm vui vẻ cười nói.
“Được! Một phần thịt nướng! Đừng mỡ quá!” Cố Mạc biết Tiếu Nhiễm không thích ăn thịt mỡ, lo lắng dặn dò đối phương.
“Vâng.” Bồi bàn cung kính xoay người lui ra ngoài.
Tiếu Nhiễm rúc vào vai Cố Mạc, hạnh phúc nói:”Chú, anh đối với em thật tốt.”
“Cho em ăn no, buổi tối anh mới có thịt để ăn!” Cố Mạc bình tĩnh nói.
Tiếu Nhiễm bị Tiếu Nhiễm chọc cho mặt mày đỏ dựng. Cô dùng sức nhéo mạnh cánh tay của anh:”Cho em ăn nó cũng không có thịt cho anh ăn!”
“Cái đó không phải do em!” Cố Mạc cười cười thâm ý sâu xa.
“Em còn chưa khỏi hẳn!” Gương mặt của Tiếu Nhiễm còn đỏ hơn.
“Đã 30 ngày rồi, có thể làm rồi. Anh sẽ không làm tổn thương được em.” Cố Mạc dõng dạc tuyên bố mặt không biến sắc.
“Anh muốn gọi thịt, thịt ra rồi em sẽ cho anh ăn đến chết luôn.” Tiếu Nhiễm nhéo má Cố Mạc, oán hận nói.
Cố Mạc trở nên “vô liêm sỉ” như vậy, buổi tối muốn ăn thịt mà dám nói ra ngoài miệng như vậy.”
“Thịt này chứ không phải thịt kia.” Cố Mạc cười nhấc Tiếu Nhiễm ngồi lên đùi mình, hôn lên môi cô.
“Thưa anh, thịt nướng đến đây!” Bồi bàn đột ngột xuất hiện cắt ngang nụ hôn nồng nhiệt của bọn họ.
Tiếu Nhiễm đỏ mặt lui về chỗ mình.