Một chút lưu ý trước khi đọc truyện:
Đây là bộ H đầu tay của nhà Yên
Yên và một bạn trong nhà edit cùng nên sẽ có nhiều thiếu xót mong được góp ý chứ đừng góp đá cho tui nhơ hihi
Vì làm ít người nên tiến độ sẽ chậm nên xin đừng hối chương vì Yên còn lấp bộ Đừng buông tay anh nữa
Giờ thì hoan hỉ đọc truyện đi hihi, bộ đầu tay nên run dữ lắm, định lực không đủ như đọc truyện kkkkk
Chương 1: Lần đầu tiên
Edit: Thanh Yên
14/30/2021
Bộ này tui sẽ im lặng vì ngượng quá hí hí
+++++++++++++++++++++++++++++++
Qua ba đợt rượu, Đạm Anh Anh có chút choáng váng.
Cô lắc lắc đầu, nói với đạo diễn: "Tôi đi toilet một chút."
Hôm nay là tiệc khởi động máy của đoàn phim, mọi người rất vui vẻ cùng náo nhiệt, mặc dù tửu lượng cô không được tốt lắm, nhưng không thể để mọi người mất hứng được, thế là cũng uống cùng hai ly rượu đỏ, nhiệt độ trên mặt lúc này có chút tăng lên.
Biên kịch mà uống rượu gì nha.
Cô xoa xoa nhẹ lên mặt, trong lòng thầm oán trách.
Tới bồn rửa tay, dùng sức đem nước vỗ vỗ lên mặt.
Nước lạnh lẽo, áp xuống một cỗ khó chịu kia, cuối cùng cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Ra khỏi nhà vệ sinh, cách đó không xa là ao nước nhỏ tao nhã mà lịch sự của khách sạn, sóng nước lăn tăn, còn có tiếng nước xôn xao.
Sau bức bình phong được điêu khắc bằng bức tranh thuỷ mặc, có người đang hút thuốc lá.
Đây là một khách sạn cao cấp, người vào đây không phú thì cũng quý, nhưng mặc kệ là thân phận gì, thì đều không cho phép hút thuốc ở đây.
Anh ta thế mà lại đường hoàn đứng ở đây hút thuốc, lại không có ai dám lên ngăn cản, có lẽ do địa vị và khối tài sản đứng đầu nên anh ta có quyền phách lối cùng kiêu ngạo như vậy.
Chỉ tiếc là bóng đêm bao phủ, ánh trăng mơ hồ, cô không thể nhìn thấy được gương mặt của người kia.
Chỉ có thể nhìn thấy được hình dáng một bên sườn mặt của anh.
Thấp thoáng.
Là đẹp trai, mà không chỉ có một chút đẹp trai thôi.
Thời điểm khói thuốc phủ lên rất a (tác giả để a mình giữ nguyên nha!), cằm khẽ giương lên, hầu kết tuỳ ý nhấp nhô vài cái, một chút khói thuốc nhẹ nhàng tản ra, thong dong lại thanh thuý.
Cô nhìn đến xuất thần, điện thoại lại rung rung lên, phá vỡ một màn này.
Là cô bạn thân - Triệu Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt: "Bảo bối, sắp tới sinh nhật cậu rồi, muốn được tặng quà gì đây?"
Khát vọng mười năm như một của cô: "Muốn đàn ông."
Triệu Nguyệt nhịn xuống xúc động chửi lời thô tục: "Ánh mắt của cậu so với đạo diễn tuyển diễn viên còn cao hơn nữa, tớ đi đâu kiếm được đàn ông cho cậu?"
Triệu Nguyệt: "Cái này làm không được, còn cái nào khác không?"
Đạm Anh Anh mặc kệ: "Chỉ cần đàn ông."
Triệu Nguyệt: "?"
Đường tình Đạm Anh Anh thực tế rất long đong.
Ba cô là hiệu trưởng, từ tiểu học đến cao trung, nhất cử nhất động của cô đều bị ông nắm trong tay, căn bản không có cơ hội để yêu sớm.
Thật vất vả mới tốt nghiệp trung học, cô mong đợi lên đại học để được yêu đương, triển khai con đường yêu đương ôm ấp sắp tới, tâm thiếu nữ ngây thơ nhảy nhót, tính toán hoá thân thành ngốc bạch ngọt sắp xếp yêu đương______
Kết quả, thư thông báo trúng tuyển vừa đưa tới, cả người cô choáng váng.
Một trường đại học kỹ thuật.
Trong ấn tượng trước giờ của cô, soái ca ở đại học kỹ thuật rất rải rác.
Mà trong số lượng soái ca ít ỏi đó, tám phần đã có bạn gái, còn hai phần còn lại thì chơi chưa đủ, dựa vào gương mặt kia tính yêu cả đội bóng đá, còn muốn nuôi một hồ lốp xe dự phòng.
Đạm Anh Anh chán ghét việc đào góc tường nhà người ta, càng chán ghét hải vương*, mà thực tế đúng là như vậy, cho nên bốn năm đại học, lại treo quả trứng ngỗng.
*Hải vương: kiểu giống tra nam tán tỉnh 1 lúc 2 3 cô cùng lúc nhưng lại dịu dàng đối xử tốt với mọi người.
Nhưng mà cũng có thu hoạch, bốn năm kia cô đi gây sự nghiệp, viết một bản tiểu thuyết, còn đạt được thành tựu, lại bán bản quyền cho mạng lưới phim, lập tức liền được khai máy.
Vốn nghĩ đàn ông không có thì thôi, có tiền cũng rất tốt, nhưng có lẽ là cửa không nhà trống quá lâu, sau khi tốt nghiệp đại học, cô càng cảm giác được rõ ràng, bản thân thật sự, quá muốn, quá muốn yêu đương.
Không có tình yêu, có một người bạn ngủ đẹp trai, thân hình tốt, có năng lực làm tình cũng được nha. a t-t.
Tuy là nói như vậy, nhưng thật ra cô cũng không có đến mức đói khát như vậy, dù sao cũng là người có lý tưởng chủ nghĩa, về phương diện tình cảm cũng có chút bị động.
Cho nên cô chỉ là xa xa ngắm nhìn soái ca kia, trong lòng dời sông lấp biển, lý trí quay lại, thu hồi tầm mắt, giả bộ như không có chuyện gì quay đầu bước đi.
Đi chưa được mấy bước thì nhìn thấy phó đạo diễn.
Phó đạo diễn: "Anh Anh! Sao cô lai ra lâu vậy? Bánh xốp vừa mới dọn lên, bọn họ đã nhanh chóng ăn hết rồi! Cũng may là tôi giúp cô giữ lại một phần, ôi, mau đến đây nếm thử đi!"
Đạo diễn bộ này là nam, mắt nhỏ mũi tẹt, nhìn qua bộ dáng có chút háo sắc.
Đạm Anh Anh vốn muốn không muốn ăn, nhưng vì kháng cự với sự gần gũi của ông ta, sợ đẩy tới đẩy lui, ngược lại sẽ giúp ông ta lợi dụng cơ hội đụng chạm mình, thế là trực tiếp đưa tay, nhanh chóng lấy phần bánh xốp.
Toàn bộ quá trình một góc ngón tay cũng không chạm được.
Ánh mắt phó đạo diễn hoảng sợ, giấu đi một chút thất lạc vừa rồi, rất nhanh lại cười cười xích lại gần cô.
"Thấy tôi tốt với cô không?"
Cô không muốn đáp lại, nhưng lại cùng nhau hợp tác quay phim, lại không thể quá cứng rắn được, thế là cô giả bộ lảng tránh bằng hành động ăn bánh, dùng lưng ngăn cản phó đạo diễn đang từng chút tiến đến gần mình.
Cô nhai hai cái, không hứng lắm, không muốn biểu lộ sự không thích lên trên mặt: "Mùi vị cũng được, chúng ta trở về đi."
Cô không thấy được, trong nháy mắt đôi mắt của phó đạo diễn sáng lên một chút.
Sau khi trở lại, cái tên phó đạo diễn cặn bã này nói nhảm một đống chuyện, liên tục lấy cớ, chính là không cho phép cô quay lại phòng bao, hai người lượn quanh một vòng, lại nhớ tới bức bình phong kia.
Cô vô thức muốn nhìn một chút, người đàn ông hút thuốc kia không biết còn ở chỗ đó không.
Mí mắt vừa nhấc lên, còn chưa kịp định vị được vị trí, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một màn trắng xoá, cơ thể cô mềm nhũn.
Ý thức trong nháy mắt như rời khỏi cơ thể, còn có hỗn hợp cồn rượu, làm cho gân cốt người cô mềm nhũn, ngay cả khí lực cũng không có.
Cô có chút hôn mê, còn rất choáng váng, trong lúc mơ mơ màng màng giống như có một đôi tay giữ lấy eo cô, cô bắt một tia lí trí cuối cùng muốn hét lên, nhưng không thể kêu lên thành tiếng, biến thành nôn khan do say rượu.
Bên tai như phủ một tầng sương mù, ngay cả lời nói cũng nghe không rõ, lục phủ ngũ tạng đều như đang có ngọn lửa đốt cháy, hơi nóng dọc theo sống lưng mà chạy thẳng lên, pháo hoa nổ tung.
Lúc này, cô rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng ý thức được__
Cô ăn đồ ăn bị hạ dược của phó đạo diễn.
Cô xong đời rồi.
Thân thể Đạm Anh Anh nửa buông thõng, toàn thân vô lực, giống như con cừu nhỏ ngoan ngoãn, an tĩnh nằm trong ngực người đàn ông.
Phó đạo diễn vốn đang trợn tròn mắt mà nhìn, giờ phút này lại bị dọa đến lời nói phát ra cũng không rõ ràng được, ngay cả chân cũng run run.
"Phó......Phó tổng?"
Phó Hoài nửa ôm người người trong ngực, ôn nhu điều chỉnh tư thế trên tay để cho cô được thoải mái hơn, ánh mắt lại rất lạnh.
Đôi mắt lạnh thấu xương kia còn mang theo sự tức giận, giống như giá rét tháng hai, làm cho người ta khắp người đều đau nhức.
Người đàn ông đè nén không bộc phát, quai hàm căng chặt, ánh mắt sắc bén như muốn giết người.
"Cút."
Phó đạo diễn kém chút nữa là quỳ khuỵu xuống, một lúc lâu sau mới từ trong sự sợ hãi lấy lại tinh thần, vội vàng quay đầu chạy đi.
Trực giác nói cho ông ta biết, sự kiện mình tạo ra đêm nay sẽ làm ông hối hận đến cuối đời.
Nhưng chuyện ông ta làm không phải là chuyện hết sức bình thường sao?
Đơn giản chỉ là bỉ ổi một chút mà thôi.
Trong đoàn phim có một cô gái nhỏ vừa mới tốt nghiệp, là nguyên tác tác giả, cũng là tổ biên kịch, dáng dấp mọng nước lại xinh đẹp, một gương mặt thanh thuần, âm thanh còn ôn nhu nữa, chỉ tiếc là lại chán ghét ông ta, căn bản là sẽ không đến gần ông ta nửa mét.
Trong cái vòng luẩn quẩn này vốn đã không sạch sẽ gì, dùng sức mạnh cũng là chuyện thường xảy ra, ông đã quá rõ mấy cô gái nhỏ này rồi, mặt mũi và tôn nghiêm còn lớn hơn cả trời, dù là chịu nhục cũng sẽ không đi báo án, càng không dám công khai.
Nhận biết được điểm này, nhìn thấy sau lưng cô cũng không có chỗ dựa lớn nào, ông ta liền nổi lên tà tâm, làm chút thuốc, nghĩ đến chuyện đêm nay xong, lại chụp vài tấm ảnh, ghi lại vài ba cái video quay lại cảnh ân ái, không lo cô dám không nghe lời.
Đến lúc đó, ông muốn làm gì thì làm.
______Chỉ tiếc là, không biết cơn gió nào lại thổi cái vị Phó Hoài Này tới đây vậy?
Đạm Anh Anh chân vừa mềm, ông ta còn chưa kịp làm cái gì, Phó Hoài không biết từ nơi nào lao đến, đem người phụ nữ gắt gao ôm vào trong ngực.
Phó đạo diễn chỉ có thể tiếc nuối thở dài, trong lòng mong đợi Phó tổng ăn xong lại cho mình vài mảnh vụn, để ông ta cũng có thể nếm thử được chút mùi vị.
Nghĩ như vậy, điện thoại vang lên, là một số xa lạ, lại biết tên của anh.
Biết Phó Hoài thực sự có rất ít người, biết rõ anh lại càng ít hơn.
Trái tim phó đạo diễn nhảy thịch một cái, đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
*******************
Một bên khác, chiếc Bentley màu đen đang trên đường phóng nhanh đi.
Phó Hoài đã một trăm lẻ một lần đẩy cái tay đang muốn cởi quần áo của cô ra.
Người đàn ông thấp giọng: "Đừng lộn xộn."
Đại não cô hỗn độn, giống như say rượu đến không biết trời trăng gì nữa, khép nửa đôi mắt, lộ ra cái cổ thon dài: "Tôi nóng............nha."
Thanh âm của cô gái nhỏ mềm mại, âm cuối còn có chút cao lên, giống như một cái móc câu nhỏ, cào nhẹ vào lòng người làm người ta khó nhịn.
Cô thật sự là rất nóng, lại còn do không an phận mà làm loạn nên quần áo có chút xốc xếch, lộ ra hai khối tròn nhỏ trắng noãn.
Phó Hoài đưa tay tiến vào, nắm chặt một bên vuốt ve, tiếng hít thở ngày càng nặng nề, pha lẫn một chút dục niệm khàn khàn.
"Dễ chịu hơn một chút chưa?"
Anh rất khắc chế, chỉ bóp hai cái liền rời đi, nhưng đầu ngón tay lạnh buốt, quá mức dễ chịu, Đạm Anh Anh nhịn không được tiến đến gần hơn một chút, bờ môi sắp dán lên vành tai anh: "Không có.......... không, anh đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, một lần nữa đi..."
Cô rất choáng, cũng cực kì khó chịu, nhưng mơ hồ còn giãy dụa một tia lí trí sót lại, cô không biết người bên cạnh là ai, lại không biến có phải là cái tên xấu xí cặn bã hèn hạ kia không.
Chỉ là trên cơ thể này toát ra một cỗ khí mang mùi gỗ rất dễ chịu, ý cảnh xa xăm, cô thực không thấy rõ được tướng mạo, nhưng ánh đèn đơn giản chiếu xuống thoáng một cái, lại sinh ra một tia khác thường, làm cho lòng người nhảy nhót ảo giác.
Phó Hoài không đáp ứng lại nguyện vọng của cô, chỉ nói là.
"Đợi lát nữa trở về phòng nghỉ, bật điều hòa thấp xuống một chút là sẽ không nóng nữa."
Yết hầu anh khô khốc, người trước mắt đã tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, giờ lại gặp nhau lại là trong hoàn cảnh này.
Nói không có tạp niệm là giả, nhưng.......
Phó Hoài ép mình không được nhìn cô nữa, chiếc xe hơi sang trọng đã đến khách sạn Nam Cổ, anh ôm cô xuống xe.