SẮC HOA ANH ĐÀO
Chương 12: Rừng cây nhỏ
Nguồn: Yên Nhiên
Editor: Nguyễn Nghi
Follow nhà để cập nhật truyện nhanh nhất nhé~
09/05/2021
- -----------
"Cảnh thứ 97, lần thứ 3, action!"
Cách đó không xa mọi người vẫn đang hừng hực khí thế mà quay phim, cảnh quay đêm giao thừa khiến cả trường quay trở nên sôi động náo nhiệt, căn phòng đối diện đầy tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người, nhưng Đàm Anh Anh gần như bị ai đó lột hết một nửa người, cơ thể cô dựa vào thân cây xù xì phía sau.
Những âm thanh và giọng nói kia đều trở nên rất xa xôi, trở thành nhạc đệm cho khung ảnh mờ ảo này, bên tai cô tràn ngập hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, hơi thở gấp gáp nhưng lại gợi cảm không thể tả thành lời.
Áo khoác bị ném trên đống lá rụng, lá cây khô héo bị gió thổi tạo ra những thanh âm giòn tan, áo len của cô bị đẩy lên cao, nụ hôn của người đàn ông hạ xuống xương quai xanh tinh xảo đang lộ ra bên ngoài, lại nhấm nháp một chút nơi màu đỏ đang dựng thẳng đứng của cô.
Đầu gối anh áp lên thân cây, cô ngồi trên đùi anh, tư thế này khiến người ta cảm thấy kỳ quái, không khỏi có chút suy nghĩ vặn vẹo, bắp đùi trong của cô cọ xát vào lớp vải cứng từ quần jean của anh, da thịt co rút mấy lần, phía dưới nhịn không được mà tuôn ra hết lần này đến lần khác.
"Nhớ anh không?"
Khi người đàn ông hoàn toàn tiến vào, cô mới run rẩy mà "Ưm" một tiếng, anh cắn vành tai của cô, giọng nói trầm xuống.
Bên dưới vừa chặt vừa ẩm ướt, người đàn ông không nhịn được mà đẩy nhanh động tác, vừa vận động thắt lưng vừa đung đưa vào bụng dưới của cô "... Xem ra là rất nhớ."
Lại là cái dạng này, cô vốn không có biện pháp mà trả lời được, anh cũng nhanh chóng tăng tốc ra vào, âm thanh trong cổ họng cô biến thành một tiếng rên rỉ khe khẽ, giống như tiếng mèo kêu quanh quẩn trong không gian.
Người đàn ông thở dốc, cười cười che miệng cô lại, trên tay không biết đã dính phải chất lỏng gì: "Cẩn thận bị bọn họ nghe thấy."
—— Sợ bị người ta nghe được, vậy mà anh vẫn làm ở chỗ này.
Cô cong ngón chân lại, hai chân vòng qua eo anh, như để trả thù mà đạp chiếc quần treo lỏng loẹt ở hông anh xuống đất.
Thắt lưng kim loại vang lên một tiếng, rơi xuống ngay bàn chân, bị anh đá văng đi chỗ khác.
Người đàn ông trêu chọc: "Thế nào, thấy vướng víu sao?"
Cô thực sự rất muốn trả lời, cô vốn là người nói nhiều, nhưng cũng có thể là do mấy ngày nay không có quan hệ, nên anh bị dục vọng bào mòn cực kỳ gắt gao, đôi mắt trong veo dần dần bị dục vọng che lấp, cô có cảm giác trong lúc trời đất quay cuồng này, anh vì cô mà hoàn toàn mất lý trí.
Cơ thể như bị người khác kéo căng ra, nhưng một nơi nào đó ở trái tim lại xuất hiện một cảm giác thỏa mãn lạ kỳ.
Có lẽ không ai lại không thích có một người luôn vì mình mà trở nên điên cuồng.
Cô chỉ thoáng ngẩn người trong chốc lát, hơn nữa cũng có liên quan đến anh, nhưng như vậy cũng bị người đàn ông kia nhìn ra được, cũng vì vậy mà anh cảm thấy không hài lòng, anh cuộn chân cô vào hông mình, sau đó dùng sức một cái, nhanh chóng ôm cô rời khỏi thân cây.
Đàm Anh Anh kêu lên một tiếng, trong cơn hoảng loạn cô theo bản năng ôm chặt lấy anh, âm đ*o bên dưới cũng theo bản năng mà thắt chặt lại.
Người đàn ông rít một tiếng.
Đàm Anh Anh: "Anh đang làm gì vậy!"
"Em thất thần cái gì vậy?" Anh thấp giọng thì thào: "Làm tình cũng không chú tâm, hửm?"
".................."
Cô không thèm tranh cãi với anh, nhưng cô không ngờ người đàn ông lại trực tiếp nhấc chân bước ra ngoài, chỉ hai bước mà đã ra khỏi rừng cây đến bãi đất trống, âm thanh trong phim trường càng lúc càng rõ ràng.
Hơn nữa còn có thể nghe được giọng nói của đạo diễn đang diễn giải cùng với âm thanh đáp lại của nam diễn viên chính...
Giọng nói của nam diễn viên kia dường như đã kích thích người đàn ông này, anh lập tức đặt cô xuống tảng đá, để chân của cô đặt lên ngực mình, nhéo vào eo cô, lại bắt đầu một vòng chạy nước rút mới.
Nàng bị anh ra vào đến thất điên bát đảo, trên tảng đá còn có mùi bụi đất của tự nhiên, trong nháy mắt khiến cho người ta có loại cảm giác xấu hổ không có chỗ nào ẩn núp, người đàn ông lại ghé vào bên tai của cô, đầu lưỡi linh hoạt trơn trượt đi vào tai của người phụ nữ trêu chọc: "Có thấy kích thích không? Người em trai nhỏ luôn đi theo sau gọi em một tiếng Anh Anh lão sư kia, bây giờ chỉ cần cậu ta quay đầu lại là có thể thấy được em đang bị anh làm ở đây."
"..." Bệnh thần kinh!!!
Trong lòng cô mắng chửi anh nhưng dưới thân là không khống chế được mà ngày càng ra nhiều nước hơn, cô còn có thể nghe thấy nụ cười đắc ý của anh, rất trầm lại có chút xấu xa.
Phó Hoài: "Sao em không hét lên một tiếng, để cho cậu ta quay đầu nhìn