SẮC HOA ANH ĐÀO
Chương 18: Nhẫn . Truyện Full
Nguồn: Yên Nhiên
Editor: Nguyễn Nghi
Follow nhà để cập nhập truyện nhanh nhất nhé~
18/05/2021
———————————————————
Một giờ sau, Đàm Anh Anh ngồi ở trong quán cà phê, lắng nghe người phụ nữ có giọng nói êm tai ở phía đối diện nói chuyện.
Nói đến cũng lạ, rõ ràng Úc Văn ở đối diện đã nói chuyện với cô cũng được mười phút, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng đã tiến xa vài lần, nhưng Đàm Anh Anh luôn cảm thấy rằng cô ấy vẫn chưa thực sự nói vào trọng điểm.
Bây giờ Úc Văn đang nói về những công việc liên quan đến giai đoạn hậu kỳ tuyên truyền của bộ phim.
Trên thực tế, điều này không liên quan gì đến Đàm Anh Anh, cô nghe nhưng đầu óc lại không tập trung vào mà bắt đầu chú ý đến cách trang điểm và đầu tóc của người phụ nữ đối diện.
Bình tĩnh mà xem xét thì quả thật Úc Văn chính là một nữ thần thực thụ.
Môi đỏ mọng, cao gầy, đường nét trên gương mặt tinh xảo, xinh đẹp nhưng lại có điểm mạnh mẽ, thân hình đẹp, tự tin mà kiêu ngạo.
Nếu đặt vào môi trường học tập, chắc chắn là kiểu các bạn trai sẽ luôn bàn tán nhưng không dám theo đuổi.
Mặc dù Đàm Anh Anh cũng không thiếu hoa đào, nhưng khi đối diện với một Úc Văn như thế này vẫn không nhịn được mà sinh ra một chút hâm mộ.
Một số người khi sinh ra đã rất chói mắt, giống như Phó Hoài vậy, chỉ cần đứng ở giữa đám đông không cần làm gì thì họ cũng đã tỏa sáng rồi.
Nhìn thấy cô không tập trung, Úc Văn cười nhẹ nói: "Có phải tôi nói chuyện có chút nhàm chán hay không?"
"Hả." Cô ngước mắt lên: "Không, không có, chị cứ tiếp tục đi..."
Úc Văn dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: "Được rồi, chị thừa nhận, vừa rồi chị chỉ nói về nội dung của bản thảo quả thật có chút buồn tẻ, hơn nữa đó cũng không phải là những gì chị muốn nói."
Tim của Đàm Anh Anh đập lỡ một nhịp.
Úc Văn: "Lần này chị đến tìm em, chủ yếu là muốn nói về chuyện của Phó Hoài."
Quả nhiên.
Thực ra Đàm Anh Anh cũng không quá ngạc nhiên, nhưng khi phỏng đoán của mình được kiểm chứng, trong lòng vẫn có một chút hồi hộp, lòng bàn tay cũng ra ít mồ hôi.
Có rất nhiều chuyện một khi đã cần đến quán cafe mà không phải tùy tiện tìm một chỗ để nói, thì điều đó có nghĩa là đây là một vấn đề phức tạp và tốt nhất là không để bị người khác nghe được.
Mặc dù giọng nói của Úc Văn tỏ ra rất thân thiện, nhưng cô luôn có một cảm giác bị chèn ép không thể nói rõ được.
Đàm Anh Anh cố gắng phá vỡ bầu không khí: "Trước đây Phó Hoài đã từng nói với em rằng anh ấy đã có người mình thích __"
Úc Văn: "Thân phận của A Hoài, có lẽ em vẫn chưa được biết nhỉ?"
Hai người cùng một lúc mở miệng, nhưng lại có hai cách xưng hô khác nhau.
Đàm Anh Anh giật mình, còn Úc Văn thì cong môi một cái.
Chỉ là một động tác cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, Úc Văn đã lập tức đoán ra được tình hình hiện tại.
Cho đến bây giờ, cô luôn biết mình thông minh. Sinh ra trong một gia đình danh môn thế gia, từ nhỏ cô đã được dùng tiền với học thức đắp lên mình. Tốt nghiệp đại học xong, cô bước vào làng giải trí mà bất chấp sự phản đối của gia đình. Sau ba năm diễn xuất, nhân tình ấm lạnh cô đều nhìn thấu hết, thế là cô chuyển sang con đường làm nhà sản xuất. Những người có bản tính đầu trâu mặt ngựa cũng đã nhìn qua không ít, nên cũng sớm học được cách nhìn người.
Có vẻ như Đàm Anh Anh cũng không biết người Phó Hoài thích chính là bản thân mình, nếu không cô đã không nói chuyện bằng giọng điệu này.
Nhưng tại sao Phó Hoài lại không nói? Mặc dù Úc Văn tò mò nhưng điều đó không quan trọng, cô ta chỉ cần biết rằng đây là một tình huống rất thuận lợi cho mình——
Bởi vì khi cô ngẩng đầu nhìn Đàm Anh Anh một cái, thì cô ta phát hiện rằng có lẽ Đàm Anh Anh cảm thấy người mà Phó Hoài thích chính là cô ta.
Điều này khiến mọi chuyện lại càng dễ dàng xử lý hơn, quả thực là ông trời đã thay cô biến điều khó khăn thành cực kỳ đơn giản mà.
Người phụ nữ chớp mắt vài cái, cô ta đã sớm hình thành thói quen gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, so với phim truyền hình chỉ có hơn, biên soạn một cái gì đó đối với cô ta cũng chỉ là chuyện đặt bút thành văn mà thôi.
Úc Văn cười thầm, nhưng cũng không có đi xa hơn, chỉ là tinh tế lặp lại câu hỏi vừa rồi của mình một lần nữa.
"Thân phận của A Hoài... em có biết không?"
Đàm Anh Anh nhướng mắt: "Em không muốn biết."
Tình hình trước mắt nói rõ cho cô biết rằng thân phận của Phó Hoài có thể sẽ không đơn giản, nhưng cô sẽ không hỏi vào lúc này, bởi vì điều đó chứng minh là cô hoàn toàn không biết gì về anh cả, mà điều Úc Văn biết thì nhiều hơn cô quá nhiều.
Đây là một dấu hiệu của sự yếu thế, mà Đàm Anh Anh sẽ không thể hiện sự yếu thế của mình. Mặc dù vào lúc cô và người phụ nữ kia cùng mở miệng thì có lẽ cô đã thua.
Sau khi nghe câu trả lời của cô, Úc Văn chỉ mỉm cười như đã hiểu, như thể là cô ta đã biết câu trả lời.
Úc Văn đã suy nghĩ kỹ lý do để giải thích, sắp xếp lại một chút, liền dùng một ánh mắt thẳng thắn mà nhìn vào Đàm Anh Anh.
"Vậy thì chị sẽ nói ngắn gọn lại, hai người không có khả năng, chị thích anh ấy."
"Nhưng bởi vì vấn đề sự nghiệp cá nhân của mình mà chị chỉ có thể đặt anh ấy sang một bên, nhưng bây giờ tổng hội đã làm rõ, anh ấy cũng sẽ trở lại bên cạnh chị. Tất cả mọi người đều biết tụi chị là một cặp xứng đôi, không phải sao?"
"Mặc dù lúc trước hai người ở cùng một chỗ, nhưng anh ấy có quyền tự do kết giao với người khác, hơn nữa giữa hai người cũng không phải là một mối quan hệ chính thức." Úc Văn cố tình tỏ ra khó xử, như là cô ta sợ mình xúc phạm tới người ngồi đối diện: "Nếu không thì tại sao ngay cả chuyện bản thân mình là ai mà anh ấy cũng không nói với em. "
Câu nói này đã đánh trúng vào tử huyệt của Đàm Anh Anh một cách tàn nhẫn.
Trong lòng Úc Văn biết rõ rằng cô gái nhỏ ngồi trước mặt cô mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, mà bản thân cô hơn cô gái này năm tuổi, năm nay đã hai mươi bảy rồi. Ngay cả thương trường cô ta đều có thể đối phó huống chi là đối với một cô gái nhỏ vừa tốt nghiệp đại học như thế này chứ, mọi chuyện cô làm rất thành thạo.
Úc Văn đưa ra một nhát dao rất nhanh và chuẩn xác: "Chị thật sự không hy vọng em tiếp tục ở lại bên cạnh anh ấy nữa, em biết không, mặc dù vì lý do nào đó mà chị chưa thể nói cho anh ấy biết tình cảm của mình, nhưng dù sao thì tụi chị cũng thích nhau. Ai mà muốn chia sẻ người mình thích với người khác chứ. Nếu như anh ấy biết được tình cảm của chị đối với anh ấy thì nhất định anh ấy sẽ hối hận vì đã dùng người khác để làm giảm nỗi đau của mình."
Đàm Anh Anh: "Giảm... nỗi đau?"
"Đúng vậy, anh ấy không phải tìm đến em là bởi vì đụng phải tường nên muốn chữa lành vết thương sao?" Úc Văn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Không phải là em nghĩ rằng anh ấy yêu em chứ?"
Người phụ nữ kia rõ ràng biết rằng nên nói cái gì để làm tổn thương người khác, vì vậy liền nhanh chóng nói cho hết câu, hơn nữa còn đứng từ góc độ lo lắng cho đối phương, chân thành nhẹ giọng mà an ủi: "Em gái à, anh ấy không yêu em đâu, một chút cũng không có."
"Nếu không thì cho đến bây giờ em cũng không phải hoàn toàn không biết gì về anh ấy."