Phó Hoài nhận ra có điều gì đó không ổn đã là hai giờ sau.
Ngay sau khi cúp điện thoại, anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, anh chỉ cho là cô có lại việc bận nên không có thời gian trò chuyện với anh, hoặc là đang trong thang máy hoặc do tín hiệu ở trường quay không được tốt.
Nhưng nơi nào đó trong trái tim anh không thể an tâm được, gửi tin nhắn cho cô cô cũng không trả lời lại, thật vất vả đến cuối cùng người đàn ông cũng giải quyết xong công việc của công ty, lúc này anh lập túc gọi điện cho cô.
—— Máy bận.
Chưa kịp ra lệnh cho tài xế, người đàn ông một đường đi thẳng xuống gara, chọn một chiếc xe gần nhất, phóng như bay quay trở lại khách sạn.
Tầng 5 đang được dọn dẹp, nhân viên nói rằng khách ở phòng 8507 đã trả phòng.
May mắn đó không phải là phòng của cô, người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn xung quanh, khi nhìn đến cửa phòng của Đàm Anh Anh anh lại nhìn thấy Úc Văn đang đứng khoanh tay trước cửa phòng.
Thời gian lái xe quay trở về khách sạn vốn là một giờ đồng hồ, nhưng anh lại lái xe với tốc độ nhanh đến mức chỉ còn 30 phút, trong nửa giờ này, anh đã cố gắng gọi điện thoại cho cô, nhưng lúc nào cũng trong trạng thái máy bận.
Cô ấy không phải là người thích gọi điện thoại, vì vậy...
Khoảnh khắc nhìn thấy Úc Văn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu người đàn ông.
——Cũng có thể là do Đàm Anh Anh đã cài đặt chế độ để không nhận được các cuộc gọi của anh nữa.
Anh lập tức quẹt thẻ mở cửa phòng, chỉ liếc nhìn một cái rồi rời đi, sải bước đi thẳng về phía thang máy.
Cổ tay bị ai đó nắm lại.
Úc Văn hé môi: "Cô ấy—"
Cuối cùng sự kiên nhẫn của anh cũng mất sạch, anh đã cảnh báo rõ ràng, sau này anh sẽ tính sổ sau, người đàn ông hất tay ra, lạnh lùng nói:
"Cút."
Úc Văn sững người ngay tại chỗ.
Mặc dù bình thường anh không thích cô, nhưng hai nhà Úc Phó vẫn thường xuyên có quan hệ hợp tác, cùng có lợi với nhau, nhưng anh chưa từng xé nát mặt mũi nhau như vậy, cũng sẽ không toát ra vẻ chán ghét, tàn nhẫn như lúc này.
Ánh mắt đó giống như hận không thể đem cô ra lột da tróc thịt vậy, ngay cả dáng vẻ giả tạo cũng không thèm duy trì nữa.
Quen biết anh mười hai năm nay, đây là lần đầu tiên cô thấy anh tức giận như thế.
Thực sự rất tức giận.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
*
Trên đường đến sân bay Đàm Anh Anh đã mua một cây kẹo hồ lô được ghim thành xâu.
Bên trong là dâu tây, bên ngoài được bao bọc bởi một lớp đường, ngoài cùng còn có một lớp giấy gạo nếp*.
*Giấy gạo nếp là kiểu như giấy nến, dạng như lớp nilon bọc bên ngoài viên kẹo.
Dâu tây mùa này ngọt lịm, lớp đường áo bên ngoài cũng rất ngấy, cô chỉ cắn hai miếng đã không chịu nổi vị ngọt gay gắt này, lập tức vứt nửa xâu còn lại vào thùng rác.
Nhưng cô còn chưa kịp vứt thì trong bụi cô có một con mèo nhỏ hướng về phía cô kêu meo meo hai tiếng, dường như nó không hề sợ con người.
Đàm Anh Anh chỉ vào thứ trong tay cô: "Em muốn ăn cái này à?"
Cô bóc lớp giấy gạo nếp bên ngoài ra, ngồi xổm xuống cho con mèo nhỏ liếm mấy miếng, cô không biết mèo này lại thích ăn món này như vậy, nhưng chắc là cũng không thể cho nó ăn quá nhiều, một chút đồ ăn người thì không sao.
Sau khi cho nó liếm vài miếng của lớp vỏ bọc đường bên ngoài, Đàm Anh Anh mở phần mềm giao hàng ra, đặt mua một phần thức ăn nhỏ cho mèo. Trong khi chờ đợi, cô đến cửa hàng tiện lợi mưa một hộp đồ ăn đóng hộp, sau đó ra ngoài cho mèo ăn.
Thời gian rất chính xác, thậm chí có thể nói là dư dả.
Cô bạn thân Triệu Nguyệt của cô đã đặt cho cô một vé máy bay đến Mỹ, nói rằng sẽ cùng cô sẽ đi giải sầu một chuyến.
Đàm Anh Anh cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, chủ yếu là vì Triệu Nguyệt nói rằng cô ấy sẽ trả tiền cho chuyến đi này.
Không ai không thích bạch phiêu*, đặc biệt là bạch phiêu đắt tiền.
*Bạch phiêu (白嫖): dịch thô là mại dâm trắng, nghĩa đen của từ này là không tiêu tiền, thường được dùng trong thuật ngữ cơm áo gạo tiền. (theo baidu)
Thời gian ghi trên vé máy bay là mười một giờ, cô ngồi xổm trên mặt đất trêu đùa con mèo con một lúc, màn sương trắng xóa tản ra trong không khí, Đàm Anh Anh vươn tay kéo khăn quàng cổ xuống.
Khi cô đứng dậy, thiếu chút nữa đã đụng phải ai đó.
Trước mặt là một nam sinh có chút bối rối, nhưng lại mạnh dạn hỏi: "Có thể thêm WeChat được không?"
Cậu vừa nhìn thấy cô ở đây, cô mặc bộ quần áo bông màu trắng, đi giày tuyết, quấn khăn choàng vài vòng ở cổ, khuôn mặt càng xinh xắn, chóp mũi và cằm đỏ ửng lên vì lạnh, ngược lại góp thêm vài phần ngây thơ, lúc cô chơi đùa với con mèo nhỏ kia trong thực sự rất đáng yêu.
Hơn nữa cô có vẻ là một cô gái rất tốt bụng, lại còn xinh đẹp, trái tim của cô cũng đẹp.
Theo bản năng Đàm Anh Anh muốn từ chối, nhưng cô lại không có bất cứ lý do gì để từ chối, trong đầu cô lúc này đột nhiên hiện lên gương mặt của Phó Hoài.
Đây dường như là một cảnh báo, vì vậy Đàm Anh Anh càng dứt khoát hơn, cô thầm nghĩ rằng bản thân mình không thể đã ra đi rồi mà còn bị ăn hoàn toàn như vậy được, thế nên cô liền đưa mã QR của mình ra cho cậu nam sinh.
"Chuyến bay của tôi sắp cất cánh rồi, xin phép đi trước."
Lúc cô ra sân bay, thời gian vẫn còn đủ nhưng sau hai ba lần trì hoãn thì cô sắp lỡ chuyến bay mất rồi.Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn
Chuyến bay sắp cất cánh, cho nên cô dùng vận tốc ánh sáng hoàn thành việc gửi hành lý, cô một đường chạy như bay ở lối đi, cuối cùng khó khăn lắm mới có thể đuổi kịp ___
Vốn dĩ sử dụng từ "có thể" này là bởi vì máy bay đã bị cho dừng khẩn cấp.
Tiếng bánh xe vali bị vấp, cô bị mắc kẹt trên cầu thang lên máy bay, bên ngoài cửa sổ là ánh nắng vàng vàng chiếu xuyên qua cửa kính.
Cuộc thảo luận ở phía sau vẫn vang lên hết đợt này đến đợt khác, nhưng kỳ lạ là trên mặt ai cũng không nhìn thấy vẻ bực bội.
"Có phải là đổi sang máy bay bên cạnh không?"
"Đúng vậy, nghe nói là trễ mười phút, còn trợ cấp gấp đôi tiền vé máy bay, bữa ăn trên máy bay cũng được nâng cấp. Còn có chuyện tốt như vậy sao?"
"Hẳn là mười phút đến trễ là do thời tiết, như vậy tính ra vẫn là buôn bán có lời."
"Anh kiếm lời sao, vậy ai sẽ trả tiền?"
"Tôi nghe nói là tổng giám đốc của Quang Dược Thời cho dừng máy bay lại,