Sắc Màu Ấm

Chương 22


trước sau

Người phụ nữ ngoài cửa dường như vừa rồi còn chần chừ, thấy người mở cửa lại là Thiệu Khâm, gương mặt xinh đẹp bỗng có sự thay đổi nhỏ, cặp mắt trợn to kinh ngạc : “Anh Thiệu Khâm, sao anh lại ở đây?”

Cô quan sát đứa bé trong ngực anh, càng giật mình.

Thiệu Khâm cũng nhìn cô nghi ngờ, vừa định mở miệng hỏi thăm, sau lưng lại vang lên giọng nói của Giản Tang Du.

“Chị Tiểu Nam——” đến lúc thấy rõ là ai, Giản Tang Du cũng không tránh được kinh ngạc buồn cười.

Do cô nghe thấy tiếng chuông cửa mới chạy ra ngoài, từ đó đến nay nhà không có khách bao giờ. Lúc này tự dưng lại có người đến làm cô không đoán ra được đó là ai. Cô không hy vọng Thiệu Khâm sẽ lại tham dự vào một chuyện quan trọng gì đó, nên vội vội vàng vàng mặc áo ngủ lao ra khỏi phòng tắm.

Trình Nam cắn môi liếc nhìn Giản Tang Du, gương mặt trắng như ngọc thoáng qua một chút xấu hổ, nhỏ giọng ngập ngừng: “Tang Du, chị. . . . . . có thể nói chuyện với em một chút được không?”

Giản Tang Du liền vội vàng gật đầu, lúc đi ngang qua Thiệu Khâm không quên liếc anh một cái: “Sao anh còn chưa đi?”

Thiệu Khâm vẫn đang ôm Mạch Nha, nghe thấy Giản Tang Du nhẫn tâm ra lệnh đuổi khách, khẽ nhướng đuôi lông mày, hơi đùa cợt: “Giữa chúng ta không phải cũng cần nói chuyện một chút sao?”

Đôi mắt Giản Tang Du hung dữ nhìn chằm chằm vào anh.

Lúc này nhìn thấy anh, trong đầu lại hiện ra vật cứng rắn như lửa kia, ngay cả cảm giác ma sát nóng bỏng ở giữa đùi dường như cũng xua đi không được. Khuôn mặt cô đỏ bừng, nghiêng đầu sang chỗ khác, vội vàng kéo cánh tay Trình Nam vào nhà: “Chị Tiểu Nam, chị trở về khi nào vậy?”

***

Trình Nam vừa vào phòng liền ngó xung quanh một vòng, ánh mắt trong veo bởi vì phòng khách trống không dần dần ảm đạm, giọng nói cũng hơi mất mác: “Chị mới về được mấy ngày. . . . . .”

Giản Tang Du biết nguyên nhân Trình Nam thất vọng, thử dò xét nói: “Anh em đi bệnh viện tập vật lý trị liệu rồi, chị tìm anh ấy sao?”

Trình Nam ngượng ngùng khoát tay: “Không, không, chị chỉ tới thăm em một chút, anh ấy không có ở đây cũng không sao.”

Giản Tang Du bất đắc dĩ nhìn người khẩu thị tâm phi này, nghĩ đến bên cạnh còn có Thiệu Khâm, những lời khuyên nhủ muốn nói ra lại thôi, chỉ chào hỏi Trình Nam xong rồi để cô ta ngồi xuống ghế sofa uống trà.

Lúc này Trình Nam mới có thời gian nhìn chằm chằm Mạch Nha, khuôn mặt tràn đầy tò mò, trêu chọc nó: “Bé cưng, cháu tên là gì?”

Cô mỉm cười nhìn cánh tay ôm Mạch Nha không buông của Thiệu Khâm, chế nhạo “Anh Thiệu Khâm, mấy năm không gặp anh đã có con rồi à.”

Thiệu Khâm nhìn Giản Tang Du đầy ngụ ý, mỉm cười từ chối cho ý kiến, Giản Tang Du không để ý tới anh, trực tiếp trả lời Trình Nam: “Đây là con của em.”

Nụ cười trên mặt Trình Nam cứng đờ, không thể tưởng tượng nổi lặp lại: “Em. . . . . . có con?”

Trong ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của cô ta, Giản Tang Du yên lặng gật đầu một cái: “Cục cưng tới đây, chào dì đi.”

Mạch Nha khéo léo chạy tới nhào vào ngực Giản Tang Du, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng Trình Nam, khuôn mặt ngây thơ tươi cười: “Con chào dì, rất vui được biết dì.”

“Dì cũng rất vui được biết con.” Trình Nam cười nhéo, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, lại nhìn Giản Tang Du có chút thương tiếc, “Chị không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển trở thành như vậy.”

Giản Tang Du không lên tiếng, nụ cười khổ chỉ thoáng lộ ra rồi biến mất, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay mập mạp nhỏ bé của Mạch Nha, lông mi khẽ rũ xuống.

Thiệu Khâm cau mày, bình tĩnh quan sát tất cả diễn biến trước mắt.

Trình Nam là em gái ruột của Trình Doanh, đột nhiên xuất hiện ở nơi này, tựa như bởi vì Giản Đông Dục, nhưng . . . . . . tại sao anh có cảm giác cô và Giản Tang Du đang nói chuyện rất mờ mịt?

Giản Tang Du giống như vô cùng không muốn nhắc tới những chuyện kia, cố ý nói sang chuyện khác: “Không phải chị ra nước ngoài du học sao, nghỉ hè nên trở về à?”

Trình Nam yên tĩnh chốc lát, kiên định ngẩng đầu lên: “Lần này chị về, muốn bắt đầu lại với Đông Dục.”

Giản Tang Du không hề bất ngờ, đáy lòng dần dần cảm thấy vui mừng, nhưng nụ cười kia còn chưa hoàn toàn nở rộ ra, liền bị câu nói tiếp theo của Trình Nam làm cho kinh hãi.

“Đông Dục có nói cho em biết chị cùng ai ra nước ngoài không?”

Trong mắt Trình Nam mang theo tâm tình phức tạp, chợt Giản Tang Du hơi khẩn trương, lo lắng lắc đầu: “. . . . . . Không biết, anh không nói cho em biết gì hết.”

Trình Nam như khó mở miệng: “Hà Tịch Tranh.”

Vẻ mặt Giản Tang Du trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, thẩn thờ, kinh ngạc nhìn thẳng vào Trình Nam.

***

Thiệu Khâm càng đánh hơi ra được không khí có chút kỳ lạ, Hà Tịch Tranh là em trai của Hà Tịch Thành, năm năm trước bởi vì lợi ích của gia tộc bị buộc đính hôn cùng Trình Nam, sau đó cùng bị đưa ra nước ngoài. Đáng lẽ Giản Tang Du và cậu ta hoàn toàn không có qua lại mới đúng, tại sao khi nhắc tới tên của cậu ta, cô lại có phản ứng như vậy?

Máu trên mặt Giản Tang Du đông cứng lại, ngay cả ánh mắt cũng vỡ òa trong chốc lát, một lúc sau cô mới run rẩy đôi môi nhẹ giọng đặt câu hỏi: “Vị hôn phu của chị chính là Hà…Hà…”

Trình Nam đáp một tiếng nặng nề, hơi gấp gáp nắm lấy tay Giản Tang Du: “Tang Du, có một số việc không giống như em nghĩ đâu. Chị tin tưởng lời Tịch Tranh nói, những năm này anh ấy thay đổi rất nhiều, chuyện năm đó anh ấy và chị cũng đã thẳng thắn nói với nhau. Anh ấy cũng nói cho chị biết một chuyện, chị nhất định phải trả lại cho mọi người một sự công lý, không chỉ là chỉ vì em, cũng là vì chị và Đông Dục.”

Mặt Giản Tang Du đầy khổ sở nhìn về phía cô ta, ánh mắt từ từ rơi vào bàn tay bị nắm chặt, mu bàn tay bắt đầu đỏ lên: “Chị Tiểu Nam, chuyện của em. . . . . .”

Thiệu Khâm nhìn không nỗi nữa, bộ dạng này của Giản Tang Du giống dáng vẻ của một con thỏ nhỏ, bị thợ săn dồn vào góc tường, mắt đỏ ngầu còn lộ ra sự bất lực, hai vai mỏng manh khẽ phát run, đáng thương cực kỳ.

Anh đi tới, nhẹ nhàng ôm eo cô, lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ nắm chặt lấy chiếc eo mềm mại của cô, vuốt ve trấn an cô.

Thiệu công tử từ nhỏ ngang ngược bá đạo, trong nhận thức của anh, người của anh có thể bị anh ức hiếp, nhưng tuyệt đối không thể bị người khác ức hiếp dù chỉ là một chút. Hơn nữa người này còn là Giản Tang Du, anh không hề muốn nhìn thấy cô chịu một chút uất ức nào. Mặc dù anh không hiểu đây là cái Logic chó má gì.

Ánh mắt u tối của anh nhìn vào Trình Nam, lạnh lùng lên tiếng: “Chuyện gì?”

Từ lúc thấy Thiệu Khâm, Trình Nam bắt đầu suy đoán quan hệ của hai người này, bây giờ nhìn anh thân mật như vậy thì càng sáng tỏ, chỉ là quá khứ của Giản Tang Du. . . . . . cô làm sao có thể giải thích với Thiệu Khâm.

Hơn nữa chuyện này cũng có liên quan tới Thiệu Trí——

Trình Nam hơi chần chờ.

Lông mày Thiệu Khâm chau chặt lại, trong mắt càng dữ dằn hơn: “Tiểu Nam, em không nói,
anh cũng có thể hỏi Tịch Tranh.”

Trình Nam khổ sở nhìn về phía Giản Tang Du, chuyện như vậy trên đời này làm gì có người đàn ông nào có thể tiếp nhận được? Huống chi người này còn là Thiệu Khâm, bản tính của những người như bọn họ như thế nào Trình Nam quá rõ. Liệu sau khi nói ra, liệu Thiệu Khâm có vứt bỏ Tang Du không? Giản Tang Du đã đáng thương như vậy. . . . . .

Giản Tang Du nhắm mắt lại, ra sức đè nén sự chua xót trong mắt, nghẹn giọng lên tiếng: “Chuyện này không liên quan anh, anh đi mau đi.”

Thiệu Khâm ngẩn ra, xiết chặt lấy eo của cô, nhìn cô cảnh cáo một cái: “Có chuyện gì anh không thể biết?”

Giản Tang Du khẽ ghé mắt nhìn anh một cái, gương mặt cô thâm trầm khó đoán, xen lẫn cảm giác bi thương, tuyệt vọng, khổ sở, hơn nữa là bất lực, tựa như còn có một chút van xin.

Thiệu Khâm cảm thấy chỗ nào đó trong lòng giống như bị xé nát ra, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, kéo dài rất quá lâu. Thế nên sự đau đớn kia lại làm anh không cách nào nhìn thẳng vào mắt của Giản Tang Du.

Thiệu Khâm đã vô cùng rõ ràng một chuyện, đó chính là Giản Tang Du cố ý đang giấu giếm anh, không phải ảo giác, mà là sự thật.

Thiệu Khâm bình tĩnh gật đầu một cái, nhìn Giản Tang Du sâu sắc: “Được, anh không hỏi.”

***

Thiệu Khâm nói đi trước, nhưng lại ngồi ở trong xe, vẫn không chịu rời đi. Sắc trời dần dần ảm đạm xuống, anh yên lặng ở dưới lầu nhìn lên cửa sổ nhà Giản Tang Du. Ánh đèn màu vàng ấm, tỏa sáng bốn phía trong đêm đen của gian nhỏ cũ kỹ, xem ra thật giống như một mặt trời nhỏ ấm áp trong ngày mùa đông, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ấm áp .

Nhã khói, khuôn mặt của Thiệu Khâm ẩn hiện trong buồng xe mờ tối, anh chưa bao giờ phí tâm nghĩ tới chuyện của Giản Tang Du, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng thế. Anh chỉ biết tuân theo bản năng của mình.

Khi còn bé bởi vì cô cao ngạo giống như một con Thiên Nga Trắng, anh liền không nhịn được muốn nghiền nát sự kiêu ngạo của cô. Sau khi lớn lên gặp lại, anh vẫn không nhịn được muốn đến gần, thậm chí mặt dày mày dạn dây dưa, thật chỉ là vì một đêm vui thôi sao? Thật sự chỉ vì tâm nguyện không được hoàn thành của năm đó mà canh cánh trong lòng sao?

Thiệu Khâm cảm thấy, cho dù hôm nay anh thật đã lên giường với Giản Tang Du, nhưng trong lòng anh vẫn có một sự trống trải. Mà lòng anh dường như đã trở nên hoang vu khô cằn bắt đầu từ năm năm trước, khi bị Giản Tang Du tát một bạt tai.

Rốt cuộc anh đã bỏ lỡ cái gì?

Thiệu Khâm ngửa mặt trông theo cánh cửa sổ kia, ánh mắt anh càng lúc càng sâu xa, dường như cũng hòa vào bóng đêm.

***

Rốt cuộc Trình Nam cũng bước xuống lầu trong ánh sáng thưa thớt, cô cúi thấp đầu, tâm trạng vô cùng nặng nề. Cho đến khi trước mắt xuất hiện một bóng dáng cao to, mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt lạnh lùng sắc bén, trái tim cũng run lên, cười nói: “Anh Thiệu Khâm, anh còn chưa đi ——”

Môi Thiệu Khâm vừa mấp máy bình tĩnh nói ra 2 chữ: “Lên xe.”

Trình Nam cũng biết trốn không thoát, nhưng vẫn muốn giãy giụa một chút, vì vậy lúc ngồi trên xe vẫn còn cố gắng giải thích: “Anh Thiệu Khâm, chuyện này. . . . . . Hình như Tang Du không muốn cho anh biết.”

Thiệu Khâm chỉ thoáng nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, cái nhìn kia lại làm cho Trình Nam phải vội vàng ngậm miệng.

Từ nhỏ Trình Nam cũng được coi là lúc nào cũng tò tò theo sau nhóm Thiệu Khâm lớn lên, dĩ nhiên biết tính khí Thiệu Khâm.

Cho dù Thiệu Khâm bị cha anh ép đưa vào quân đội, những ngang ngạnh trước kia cũng bị mài mòn đôi chút, nhưng vẫn còn sự tàn bạo, đôi mắt đen kia như muốn giết người.

Thiệu Khâm nhìn thẳng phía trước, cương nghị thâm trầm, chỉ một câu nói đầu tiên khiến Trình Nam kinh ngạc trố mắt: “Có liên quan tới Thiệu Trí?”

Trình Nam buồn bực cào mái tóc dài, vẻ mặt đau khổ: “Anh Thiệu Khâm, anh đừng ép em.”

Khóe miệng Thiệu Khâm cười lạnh, cũng không nói chuyện, nhưng cả người cũng tản ra khí thế lạnh lẽo.

Anh chỉ hơi suy nghĩ một chút sẽ hiểu, Giản Tang Du không yêu anh, như vậy nguyên nhân giấu giếm của cô chỉ có thể có một, đó chính là có liên quan tới anh. Liên hệ với những chuyện trước đây, thật ra thì Thiệu Trí, Trình Doanh không phải đã bại lộ từ lâu sao? Lúc đó anh bị sự ghen tuông làm cho mù quáng đầu óc. Nói cho cùng là vì anh không chấp nhận được sự thật là người đàn ông khác đã nhúng chàm Giản Tang Du.

Mà bây giờ, con mẹ nó, còn có cả Hà Tịch Tranh!

Thiệu Khâm bực bội đạp mạnh chân ga, Trình Nam sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nắm chặt dây an toàn nói tiếp: “Thiệu Khâm, anh bình tĩnh một chút, chuyện này thật ra thì không tệ như anh tưởng đâu, lần này em trở về chính là muốn tra rõ chân tướng.”

Xe đang chạy nhanh thì thắng gấp, bánh xe để lại vết thật dài trên mặt đất, Trình Nam suýt nữa đụng phải cửa sổ xe trước mặt, cô còn chưa tỉnh hồn, thở hổn hển, âm thầm ngạc nhiên khi thấy Thiệu Khâm có phản ứng mạnh như thế .

Người đàn ông bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: “Kể từ đầu đi.”

Trình Nam nuốt nước miếng một cái, sau đó châm chước một chút rồi nói: “Thiệu Khâm, nếu anh không nghiêm túc với Giản Tang Du thì hãy buông cô ấy ra.”

Thiệu Khâm không kiên nhẫn liếc cô một cái.

Trình Nam nói tiếp: “Năm đó, Tang Du không thể tham gia thi tốt nghiệp trung học, bởi vì. . . . . . cô ấy bị cưỡng hiếp.”

Trong nháy mắt cả người Thiệu Khâm cứng ngắc, tim cũng ngừng đập, quanh quẩn bên tai cứ vang lên hai chữ khó nghe này. Mặc dù lúc trước, trong tận đáy lòng anh cũng có suy đoán mơ hồ, nhưng cũng không dám nghĩ sâu đến như vậy.

Hắn nắm chặt tay lái, ngón tay nổi rõ từng khớp xương, gân xanh trên mu bàn tay cũng hiện ra dữ dội.

Anh cố gắng khắc chế sự lạnh lẽo đang dâng lên không ngừng, Thiệu Khâm gằn từng chữ một: “Là ai?”

Trình Nam lại cho anh một đáp án tàn nhẫn nhất, ba cái tên: “. . . . . . Thiệu Trí, anh em còn có cả Tịch Tranh nữa.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện