Trong mắt cô dường như ươn ướt, con ngươi đen nhánh sáng long lanh. Ở trong đôi mắt sáng đó, Thiệu Khâm như thấy được gương mặt thời niên thiếu của mình.
Đôi môi cô cũng rất mềm mại, hơi thở mang hương vị ngọt ngào, chiếc mũi nhỏ nhắn khẽ phập phồng, ngón tay lo lắng siết chặt vạt áo của anh.
Anh rất vụng về, nhưng lại gấp rút không thể đợi được, chỉ biết hôn lên đôi môi mềm mại, nhẹ nhàng mút lấy môi cô.
Bị ép vào vách tường, cô yên lặng không dám nhúc nhích chút nào, hơi thở thoang thoảng nhẹ nhàng phà vào mũi Thiệu Khâm, trêu chọc anh – làm cả người anh nóng lên.
Thiệu Khâm cảm giác như mình được chạm vào điều êm ái, tuyệt vời nhất thế giới này, hương vị ngọt ngào ngon miệng, dù chỉ hôn vậy thôi, cũng làm anh cảm thấy mãi mãi không đủ.
Cô khẽ kêu tên anh, trên mặt hơi ửng hồng, e lệ đáng yêu: “Thiệu Khâm.”
Thiệu Khâm ——
Thiệu Khâm ——
Thiệu Khâm đột nhiên mở mắt ra nhìn trần nhà quen thuộc, anh thở hổn hển thật sâu, ánh mắt mê mang đờ đẫn. Chỉ là mơ thôi, mơ thấy Giản Tang Du thời tuổi trẻ. Cảnh tượng trong mộng thật ra anh đã quên từ lâu, năm năm cũng chỉ là một cái búng tay, nếu như không phải là tối hôm qua đột nhiên gặp gỡ cô, Thiệu Khâm đã sắp quên mất cô rồi.
Mặc dù đó là đoạn ký ức khờ dại nhất của anh, nụ hôn đầu của anh, rung động đầu đời của anh, thậm chí. . . . . . Đáng tiếc, Thiệu Khâm anh nhất định không phải là kẻ chung tình gì, cái gì mà một đời một kiếp chỉ một đôi, anh sợ cả đời cũng sẽ không hiểu được ý nghĩa này.
Thiệu Khâm cúi đầu nhìn xuống đũng quần, căng đau khó chịu, anh bực bội nhắm mắt lại: “Mẹ, cũng không phải chưa từng thấy phụ nữ, mơ một giấc mộng xuân cũng có thể cương cứng đến vậy!”
Thiệu Khâm ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu bất ngờ nhớ tới dáng vẻ Giản Tang Du tối hôm qua, anh ép cô vào cây ngô đồng, hỏi cô còn nhớ nụ hôn đầu của bọn họ hay không.
Giản Tang Du lại như gặp quỷ, đẩy mạnh vai anh, trong lúc Thiệu Khâm không hề đề phòng nên bị cô đẩy ngã, nằm nhếch nhác trên mặt đất hít bụi.
Dường như Giản Tang Du phải mất một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nghiêm mặt liếc nhìn anh, cũng không đưa tay ra đỡ anh dậy, nói tiếng “xin lỗi” xong liền bỏ chạy lảo đảo.
Thiệu Khâm nghĩ tới thân thể nhỏ nhắn, mềm mại của Giản Tang Du. Chiếc áo khoác cô bỏ quên trên bãi cỏ như còn mang hơi thở của cô. Thiệu Khâm nhắm mắt, bàn tay bao lấy nơi đang cương cứng của mình, vuốt lên vuốt xuống xoa dịu nó.
Mỗi nơi trên thân thể anh đều vì cô trở nên nóng ran, Giản Tang Du đối với anh, giống như một đoá anh đào đỏ thắm cám dỗ, khi còn trẻ thì ngày nhớ đêm mong, trưởng thành rồi vẫn tham lam thèm muốn.
Tối hôm qua vô tình gặp nhau, làm dục vọng anh cất giấu ở đáy lòng lại bị khơi dậy, anh muốn nuốt lấy quả anh đào bé bỏng kia, thưởng thức màu đỏ thắm trên đó và hương vị nước trái cây ngọt ngào của cô. . . . . .
Thiệu Khâm nghĩ tới thân thể Giản Tang Du, dựa vào cảm xúc còn sót lại trong trí nhớ, ảo tưởng đôi môi ấm áp của cô, tưởng tượng ra hình ảnh mình đè cô ở dưới, bàn tay lên xuống kịch liệt, rốt cuộc cũng bắn ra ngoài.
Thiệu Khâm cảm thấy, nếu mỹ vị thời niên thiếu lại đưa tới cửa, anh cũng không lý nào lại bỏ qua được.
***
Có người đang trong mộng xuân, cũng có người gặp cơn ác mộng.
Giản Tang Du cắm đầu chạy trong đêm tối, tới vực sâu không thấy đáy, bên tai vang lên tiếng thở dốc nặng nề không phải của mình, mà là tiếng rên rỉ, khàn khàn đè nén của đàn ông.
Giản Tang Du rất sợ, cô nhìn xung quanh mù mịt không thấy được gì, tất cả đều là không khí u ám, hoàn toàn bao trùm lấy cô, trốn không thoát, chỉ còn sự tuyệt vọng vô tận.
Dù chạy thế nào cũng vẫn đứng nguyên chỗ cũ, cô cố hết sức cũng không thể chạy được ra khoảng cách nào.
Ở một nơi không xa, xuất hiện bóng dáng mờ mờ, cô không thấy rõ hình dạng bóng dáng kia, chỉ biết bọn họ đang cười, trong mắt ánh lên tia sáng tà ác đáng sợ.
Giản Tang Du không ngừng gào thét, “Ba” , “Mẹ” , “Anh hai” cô lần lượt kêu lên tất cả những người có thể cầu cứu, nhưng không có ai xuất hiện trước mặt cô.
Mắt cá chân bị bắt, thân thể trần truồng chà sát trên mặt đất, sống lưng rất đau, hai chân lại bị mở rộng ra, bàn tay thô ráp ghê tởm, lưu luyến ở trên ngực và bắp đùi cô.
Cô bị buộc nghe lời thô tục dâm đãng không ngừng, Giản Tang Du muốn bịt hai lỗ tai lại, cũng mong có thể che kín đôi mắt, tất cả mọi việc trước mắt làm cô hoảng sợ đến phát run.
Thân thể bị xé rách đau đớn, mỗi một chỗ đều bị chinh phạt mạnh mẽ, Giản Tang Du rất đau, nhưng nói không ra lời, miệng bị chặn lại, thậm chí bị nhét vào thứ gì đó rất ghê tởm.
Giản Tang Du chỉ đành bất lực rơi nước mắt, bên tai vang lên tiếng cười cợt của đàn ông…
Cô rất hận, muốn cắn đứt thứ để trong miệng, lại muốn giết tên đàn ông vùi vào trước ngực mình, càng muốn đem thứ đang hoạt động trong chính cơ thể mình cắt vụn ra, nhưng toàn thân cô không thể động đậy. Ngoại trừ rơi lệ, cô cũng không làm được bất cứ cái gì.
Quá đau, từ thân thể đến trái tim, ai có thể cứu cô với, người nào có thể tới cứu cô?
Giản Tang Du khóc không ngừng, bên tai lại có người nói: đây là mộng, một cơn ác mộng.
Giản Tang Du bừng tỉnh hiểu ra, đây nhất định chỉ là cơn ác mộng, ?
Cô không ngừng giãy dụa, bên tai có một giọng nói trầm ấm vang lên, kêu tên cô từng tiếng: “Tang Du, Tang Du.”
Bỗng chốc Giản Tang Du ngồi bật dậy trên giường, lờ mờ thấy Giản Đông Dục ngồi bên cạnh lo lắng, tay cô run rẩy sờ gò má đã ướt nhẹp từ lâu.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng cô thở nho nhỏ và tiếng máy điều hòa cũ rích ra sức hoạt động. Giản Đông Dục thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô lo lắng: “Ở sát vách cũng có thể nghe được tiếng em la hét.”
Giản Tang Du kinh ngạc không nói lời nào, ánh mắt đờ đẫn ngồi một hồi lâu, tầm mắt quét lên quét xuống đứa bé núp ở trong ngực Giản Đông Dục, đứa nhỏ mở ra đôi mắt to đen ngòm, chăm chú nhìn cô khiếp đảm.
Giản Tang Du vừa nhìn thấy đứa bé, trong nháy mắt, bình tĩnh đột nhiên biến mất, nổi điên, xông tới, gắt gao lôi kéo cánh tay đứa bé, móng tay bén nhọn cũng đâm vào da thịt nhẵn mịn của nó, cô quát lên dữ tợn: “Ai cho mày ở chỗ này, là ai để mày vào đây!”
Đứa nhỏ khóc rống lên, giọng bé trai vốn đã rất to, ban
đêm lại càng vang lên chói tai kinh khủng.
Giản Tang Du bị tiếng khóc của nó làm chấn động màng nhĩ, lùng bùng cả đầu, mất hết lý trí. Cô vốn là chỉ là cô gái có thân hình nhỏ nhắn, vậy mà sức lực lúc này lại cực lớn. Giản Đông Dục là một người đàn ông cũng suýt nữa không ngăn nổi cô.
Giản Đông Dục khẩn trương bảo vệ đứa bé, lớn tiếng trách móc: “Giản Tang Du, em điên rồi! Đây là con trai em!”
Giản Tang Du tức giận nhìn đứa bé vẫn còn hoảng loạn khóc lớn tiếng, trong mắt vô cùng chua xót, nhưng mà trên mặt lại nở ra nụ cười châm chọc: “Con trai? Chẳng lẽ anh không biết tại sao em sinh ra nó, nó cũng chỉ là công cụ, một công cụ. . . . . . Anh kêu nó biến đi, bây giờ em không muốn nhìn thấy nó, một phút cũng không muốn thấy.”
Giản Đông Dục ôm đứa bé, trong mắt mang vẻ bi thương: “Tang Du, đứa bé đã bốn tuổi rồi, nó nghe có thể hiểu đó.”
Giản Tang Du chán nản ngồi ngã xuống giường, đôi tay bưng lấy khuôn mặt không nói tiếng nào, chỉ có bả vai hơi run rẩy, phát ra gào thét hệt như con thú nhỏ.
Giản Đông Dục đặt đứa bé lên đùi mình, di chuyển xe lăn đến gần Giản Tang Du, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: “Có phải công việc không thuận lợi, đang êm ấm tại sao lại lên cơn?”
Giản Tang Du không nói lời nào, chỉ khóc sụt sùi không lên tiếng. Khi Giản Đông Dục thấy cô không trả lời mình, ôm đứa bé vẫn còn đang run ở trong ngực chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ Giản Tang Du chợt mở miệng: “Hôm nay em gặp lại Thiệu Trí.”
Giản Đông Dục quay mặt qua nhìn cô khó tin, trừng mắt nhìn cô: “Em, em gặp lại tên súc sinh kia làm cái gì?”
Giản Tang Du ngẩng đầu lên, nước mắt giàn dụa, trên mặt lại nở ra một nụ cười khó coi: “Em đâm hắn hai nhát, nếu không phải bị ngăn lại, em nhất định có thể giết hắn rồi. Nhưng em, em vẫn lấy được ADN của hắn, anh hai, chúng ta nhất định sẽ thành công.”
Sắc mặt Giản Đông Dục xanh mét nhìn Giản Tang Du, lồng ngực lên xuống mãnh liệt.
Giản Tang Du nhìn anh trai đau buồn, nhỏ giọng nói: “Anh, chúng, chúng ta sẽ thành công đúng không?”
Giản Đông Dục từ từ chống vào xe lăn đứng lên, đùi phải tập tễnh, gian nan bước đến gần Giản Tang Du, lúc đã đến gần cô, giơ tay lên, mạnh mẽ cho cô một bạt tai, một tiếng “Bốp” vang lên, cả phòng liền yên tĩnh vô cùng.
Ngay cả đứa bé bị anh đặt sang bên cạnh cũng sợ đến mức mắt ngấn lệ không dám nhúc nhích, cái miệng nhỏ nhắn cắn chặt, nuốt lại tiếng nức nở nghẹn ngào.
Tay Giản Đông Dục khi hạ xuống vẫn còn run run, cả giọng nói cũng không còn bình tĩnh: “Em đã quên trước khi mẹ qua qua đời đã nói gì sao, Giản Tang Du, em thật muốn hủy hoại cả đời mình vì chuyện này sao?”
Giản Tang Du cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Giản Đông Dục thở ra nặng nề: “Tang Du, anh chỉ còn em và Mạch Nha thôi.”
Tiểu Mạch Nha ngẩng đầu, khoé mắt hồng hồng, cánh tay nhỏ chầm chậm nắm thật chặt quần áo trên người cậu.
Giản Tang Du râm rỉ khóc thút thít, thân thể gầy gò không ngừng run lên. Giản Đông Dục ôm Mạch Nha đi ra ngoài, khép cửa phòng lại, chỉ để lại Giản Tang Du một mình trong phòng, cô khổ sở ôm lấy đầu, cắn môi lại không phát ra tiếng khóc.
Trước kia xem qua rất nhiều phim và truyện tiểu thuyết, sau khi cô gái bị cưỡng hiếp, chỉ cần lập tức báo cảnh sát thì có thể dùng pháp luật bắt giữ tội phạm, bởi vì lúc đó có chứng cứ, tội phạm lưu lại tinh dịch cũng để lại để lại dấu vết ở trong thân thể cô gái.
Nhưng tại sao, hoàn cảnh của Giản Tang Du lại giống vậy, cũng muốn dùng phương pháp này để xử lý tội phạm, nhưng. . . . . . không có một ai chịu phán quyết công bằng cho cô.
Nói là tinh dịch bên trong cơ thể không phù hợp với bị cáo, ba gã đàn ông mà khi cô vừa tỉnh lại trông thấy, tất cả đều được thả ra.
Giản Tang Du không tin, cho dù có đưa ra bằng chứng cũng không thuyết phục được cô, nhưng chỉ một tờ giấy trắng mực đen đã bác bỏ đi sự trong sạch của cô.
***
Cánh cửa lặng lẽ mở ra một khe nhỏ, một cái đầu nhỏ màu đen, rón rén đi vào, trong tay Mạch Nha cầm một chiếc khăn và một quả trứng gà nấu chín, do dự đứng trước cửa, sợ hãi nhìn Giản Tang Du.
Giản Tang Du cũng quay lại nhìn nó, lúc này cô đã tỉnh táo lại rất nhiều. Trên thực tế, cô có chút bức xúc bị đè nén lâu ngày ở đáy lòng, đến một kỳ hạn cần phải xả hết ra. Sau khi giải tỏa xong, lý trí của cô cũng quay trở lại, ngay cả việc phải đối mặt với đứa bé này, tâm trạng cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.
“Mạch Nha.” Cổ họng Giản Tang Du khàn khàn vì khóc, cô hít một hơi, nhẹ nhàng ngoắc nó, “Tới đây.”
Tiểu Mạch Nha vừa nghe thấy lời của cô liền chạy tới, thân thể nho nhỏ đứng ở bên giường kiễng chân lên. Bảo bối như muốn đưa khăn mặt ấm áp tới cho cô: “Mẹ, lau lau, lau lau, sẽ không đau.”
Trong nháy mắt khoé mắt Giản Tang Du liền ướt, cố nén nước mắt lại, ôm đứa bé vào trong ngực, cô dùng trán mình từ từ cọ vào trán của bé Mạch Nha, nhỏ giọng nói: “Mẹ xin lỗi.”
“Không sao.” Bé Mạch Nha đưa tay bàn nhỏ xíu bướng bỉnh lau mặt cho Giản Tang Du, giọng đứa bé mềm mỏng êm ái, “Cậu nói, mẹ rất vất vả, khóc một chút sẽ hết.”
Giản Tang Du một tay kéo đứa bé nhỏ gầy ôm vào trong ngực, chôn mặt vào bả vai mềm mại của bé, khóc không ra tiếng, bảo bối, khóc một chút. . . . . . Thật sẽ không sao nữa ư?