Ăn xong điểm tâm Giản Tang Du cũng không vội vàng đi, ngược lại bình tĩnh ngồi xuống đối diện với Thiệu Khâm, vẻ mặt nghiêm túc:” Chúng ta nói chuyện đi.”
Thiệu Khâm úp máy tính lại, im lặng nhìn cô một hồi:”Em nói đi.”
“Tối hôm qua em có chút không khống chế được.” Đôi mắt của Giản Tang Du an tĩnh, giọng lạnh nhạt, mở miệng nói một câu làm Thiệu Khâm có chút bất ngờ.
Khóe mắt Thiệu Khâm cong cong, cánh tay khoát lên thành ghế sô pha, nhìn cô cười dịu dàng:”Sau đó?”
Giản Tang Du nhìn chăm chú vào khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng của anh. Ý cười trên khóe môi chỉ là một loại che dấu. Đáy mắt anh gợn sóng nghiêm nghị mà rét lạnh, giống như anh đã đoán được những lời cô nói tiếp theo chắc sẽ không dễ nghe.
“Em thừa nhận có nhiều phương diện anh nói rất đúng. Hai năm không gặp anh, có một chuyện đã xảy ra với em. Nhưng mà trước khi trở về em vẫn ở trong trạng thái rất tốt, tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.”
Thiệu Khâm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý:” Vài lần gặp mặt trước em đều rất bình tĩnh.”
Giản Tang Du do dự vài giây, nói tiếp:” Em không muốn tiếp tục dây dưa cùng anh nữa. Rõ ràng anh biết em không thể thản nhiên đối mặt với anh. Những lời anh nói tối hôm qua, làm cho em nghĩ thông một chuyện.”
Vẻ mặt Thiệu Khâm thản nhiên, không chút thay đổi biểu cảm. Nhưng cánh tay cứng ngắc buông xuống đầu gối.
Giản Tang Du từ từ rũ mắt xuống. Tất cả cảm xúc đều bị rèm mi che kín:” Em nghĩ ba mẹ em cũng không muốn em tiếp tục như vậy, em nên tỉnh lại rồi. Còn chuyện trước kia, trước hết nên nhìn thẳng vào vấn đề của chúng ta. Việc của hai năm trước, bây giờ chúng ta nên bình tĩnh mà nói chuyện, hi vọng không quá trễ.”
“Anh hỏi em vì sao không giết anh…không phải em không nghĩ đến cùng chết với anh. Cho dù năm đó không có chứng cứ, em có thể sử dụng cách để tìm công lý cho mình. Em cũng muốn trả thù, cũng muốn hành hạ anh, nghĩ rất nhiều thủ đoạn ác độc. Nhưng mà em lại không làm. Em thừa nhận mình rất vô dụng, em mềm lòng với kẻ thù của mình, vậy mà đến khi sự thật phơi bày trong lòng lại lưu luyến anh.”
Giản Tang Du buồn bã đưa tay chống cằm, giọng khàn khàn nói tiếp:” Mỗi lần anh ra sức thể hiện, em đều thấy. Nhưng mà Thiệu Khâm……Đó là cha mẹ em, cả gia đình em đều bị hủy hoại….Em phải nói làm sao nếu em sống với anh suốt quãng đời còn lại?”
Thiệu Khâm đờ đẫn nghe, ngón tay từ từ bóp chặt.
“Nếu không gặp anh, có lẽ em đã sống một cuộc sống khác. Em nói với mình rằng đó không phải dự tính ban đầu của anh, anh cũng vô tội. Nhưng nghĩ đến ngọn nguồn cũng do anh, em lại không có biện pháp trở lại như bình thường.”
” Em bị vây trong một cái nhà giam của lý trí, tìm không ra lối thoát. Nhiều lần em muốn giết anh, giết tất cả những người đã hủy hoại cuộc đời em. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Mạch Nha, em rất hoảng sợ.”
“Mạch Nha mới đúng là vô tội nhất. Em đã ích kỷ sinh nó ra, không thể lại để nó chứng kiến ba và mẹ làm tổn thương lẫn nhau. Mỗi lần chúng ta cãi nhau đều bị con nhìn thấy. Ở cái tuổi này, nó đã chịu quá nhiều những thứ nó không phải chịu. Vì vậy Thiệu Khâm…….Tình cảm em dành cho anh chỉ có thể dừng lại tại đây.”
Thiệu Khâm yên lặng như tượng đá, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, rất lâu sau mới lạnh lùng hỏi một câu:” Cái gì gọi là dừng lại tại đây?”
Giản Tang Du nhướng mắt nhìn anh, cực kỳ bình tĩnh:” Yêu anh và hận anh. Hai loại tình cảm này đã hành hạ em hai năm rồi. Đây là lúc kết thúc. Chúng ta tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa gì. Bây giờ chúng ta đã ly hôn, nên tự tìm hạnh phúc của mình. Bây giờ anh đã biết tất cả cảm nhận của em, em không thể bắt đầu lại với anh, cho nên, đừng ép em nữa.”
Sắc mặt Thiệu Khâm càng ngày càng khó coi. Giản Tang Du bị anh nhìn đến cả người ớn lạnh, kiên trì nói tiếp:” Đừng lãng phí thời gian trên người em nữa. Em đã tỉnh, anh cũng nên tỉnh lại đi. Bây giờ anh không bỏ được là vì áy náy và tự trách. Một ngày nào đó những thứ này sẽ biến mất, hai ta cũng không thể trở lại như trước. Hiện thực là tàn khốc như vậy, chúng ta cũng nên lí trí một chút.”
Giản Tang Du không chờ anh trả lời, cũng không muốn tiếp tục nói. Những thứ này vốn nên nói rõ ràng vào hai năm trước, nhưng đã muộn mất hai năm. Bởi vì bây giờ cô mới có thể thản nhiên đối mặt với người đàn ông này, mới có thể ôn hòa nói ra những lời này.
Trải qua đoạn bi kịch kia không biết là lỗi của ai. Có lẽ Thiệu Khâm không sai, lại không thể ỷ lại vào anh, cho nên hai bên cần gì phải “nước sông phạm nước giếng” đây là đạo lí quay quanh tuần hoàn không ngừng nghỉ.
***
Giản Tang Du cầm túi của mình lên, tay Thiệu Khâm nắm cổ tay của cô, ánh mắt thong thả từ từ nhìn cô:” Giản Tang Du, tối hôm qua anh nói nhiều như vậy, cái này là cái mà em nghĩ rõ ràng sao?”
Anh chỉ còn thiếu chút nữa đem tất cả các đạo lí từng điểm một phân tích cho cô xem. Kết quả là tính tình cố chấp của Giản Tang Du, không những không chuyển biến chút nào, ngược lại còn quyết định vạch rõ ranh giới với anh.
Còn nói cái gì mà muốn tìm hạnh phúc riêng cho mỗi người?
Không có cô và con trai, anh có thể hạnh phúc sao?
Giản Tang Du cúi người lấy túi, gần như đón ánh mắt có lửa bức người của anh, tim hơi đập rộn lên:”Đúng, em đã giày vò mình đủ lâu rồi, dù sao cũng đã yêu lầm người, bây giờ cũng đã trả hết rồi.”
Ngón tay Thiêu Khâm càng dùng sức giữ chặt cô, cười lạnh ra tiếng:” Trả hết? Giản Tang Du, vĩnh viễn hai ta cũng không thể thanh thản được. Em là mẹ của con anh, em là vợ anh, dù là vợ trước nhưng vẫn mang cái chữ “vợ”. Đời này em cũng không thể tránh khỏi sự thật này!”
Giản Tang Du nổi giận đùng đùng nhìn Thiệu Khâm. Cố gắng rút cổ tay của cô ra:” Thiệu Khâm, anh lý trí một chút có được không? Bây giờ em không muốn dây dưa không rõ với anh, không muốn tiếp tục dây dưa với anh. Hơn ai hết, anh biết rõ kết cục không đi đến đâu của chuyện tiếp tục dây dưa này?”
Ngón tay Thiệu Khâm giống như làm bằng thép, gắt gao giữ chặt cổ tay cô, đáy mắt long lên, kiên quyết trả lời:” Anh sẽ làm cho nó có kết quả.”
Giản Tang Du và anh giằng co không dứt, hai người nhìn nhau thở hổn hển.
Vào lúc này bỗng nhiên sắc mặt Thiệu Khâm thay đổi, khuôn mặt đau đớn nhíu chặt một chỗ. Giản Tang Du nhạc nhiên nhìn anh từ từ buông tay mình ra, ngã ngồi lên ghế sô pha.
“Sao vậy?” Giản Tang Du căng thẳng vội vàng cầm tay anh. Lúc này mới phát hiện bàn tay anh ướt đẫm, lạnh lẽo, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Thiệu Khâm nhắm mắt lại, yên lặng, chỉ thay đổi tư thế từ bị cô nắm tay, ngược lại rất nhanh nắm chặt tay cô.
Giản Tang Du mặc kệ anh, tay kia giúp anh lau mồ hôi trên trán, lo lắng hỏi:” Thiệu Khâm, nói cho em biết, anh đau chỗ nào?”
Thật lâu Thiệu Khâm mới thở dài một hơi, chỉ chỉ vào dưới bàn trà:”…Thuốc đau bao tử.”
Giản Tang Du vội vàng kéo ngăn ra tìm kiếm, lấy thuốc và rót nước cho anh. Thiệu Khâm uống thuốc xong, một lúc lâu sắc mặt mới dần dần hồi phục trở lại.
Tim Giản Tang Du đập thình thịch, do dự nhìn bô dạng mệt mỏi của anh nói:” Làm sao anh có thể__”
Thiệu Khâm cười như không cười, khóe môi cong lên, giọng nói khàn khàn:” Anh không muốn giả bộ đáng thương lừa lấy sự đồng tình của em”.
Giản Tang Du không vui trừng mắt nhìn anh. Thiệu Khâm nắm tay cô, rất lâu mới nói:” Hai năm trước bị xuất huyết dạ dày, sau khi phẫu thuật không nghỉ ngơi tốt, chẳng qua là tình cờ vậy thôi, đừng lo lắng.”
Giản Tang Du nhíu mày càng chặt:” Sao em không biết?”
Hai năm trước……chẳng lẽ lúc bọn họ cãi nhau rồi xa nhau
ư?
Quả nhiên Thiệu Khâm im lặng, lẳng lặng nhìn cô, thật lâu mới nhẹ giọng nói:” Ngày em và con trai ra đi, anh mới được đưa ra từ phòng phẫu thuật__”
***
Ở trong lòng Giản Tang Du, Thiệu Khâm vốn có sức khỏe vô địch.
Cho dù hai năm trước có nhiều lần anh biểu hiện trạng thái quá đau khổ trước mặt cô. Từ đầu đến cuối cô đều cảm thấy được, Thiệu Khâm như một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường, anh không dễ bị tình cảm chi phối.
Nhưng là giờ phút này nhìn anh với sắc mặt tái nhợt ngồi ở đó, tay lại ngoan cố cầm tay cô không buông. Người đàn ông cao lớn như vậy cũng có lúc yếu ớt. Sắc mặt vẫn tái nhợt, còn chưa hồi phục.
Trong lòng Giản Tang Du cảm thấy đau xót, hai năm qua Thiệu Khâm….Có lẽ cũng không tốt hơn cô.
“Bà xã.”
Thiệu Khâm thì thầm gọi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay cô. Anh tiếp tục nói. Trong giọng nói khàn khàn, hơi mất mát:” Em không thể ích kỷ đơn phương tuyên bố chấm dứt. Nói gì dừng ở đây, anh muốn sống cả đời với em, chúng ta mới đi đến đây, cả đời còn rất xa.”
Giản Tang Du cúi đầu thấp xuống, im lặng không tiếng động nhìn chằm chằm vào bàn tay bị nắm lấy của mình.
Thiệu Khâm yên lặng nhìn cô, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên.
Lần này Giản Tang Du không cự tuyệt, nhưng cũng không hưởng ứng. Chỉ từ từ nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn nhẹ như lông vũ của anh, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng liếm trên cánh môi của cô.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, rồi có tiếng gõ cửa dồn dập. Hai người cũng không có ý mở cửa, rất nhanh vang lên giọng nói của Mạch Nha: “Ba mẹ, hai người có ở trong không?”
Vẻ mặt Giản Tang Du buông lỏng một chút, Thiệu Khâm ấn cô ngồi vào ghế sô pha xong,híp mắt cảnh cáo, giọng nửa đùa nửa thật:” Giản Tang Du, em đừng khiêu khích anh nữa. Anh không kiên cố vững chắc như em nghĩ đâu. Nói không chừng một ngày nào đó bỗng nhiên anh không còn nữa. Trong cõi đời này thiếu tên vô lại ngày ngày theo đuổi em, Giản Tang Du, em sẽ rất buồn chán đó.”
Giản Tang Du trừng mắt với anh, không biết nên khóc hay nên cười.
Thiệu Khâm luôn luôn là như vậy, mỗi lần cô nói những lời đoạn tuyệt không để ý đã làm tổn thương anh, thế nhưng anh lại không nặng không nhẹ đánh trả.
Suýt nữa cô thực sự cho rằng anh cố chấp.
Tình hình trước mắt cũng cho thấy không thể tha thứ tất cả cũng không thể xem như chưa xảy ra. Giản Tang Du phức tạp nhìn bóng lưng cao ngất của Thiệu Khâm, khẽ thở dài.
Thiệu Khâm đi mở cửa cho Mạch Nha, vừa mở cửa thấy Cố Dĩnh Chi đi cùng Mạch Nha. Trong nháy mắt vẻ mặt Thiệu Khâm nghiêm túc:” Mẹ tới làm gì?”
Sắc mặc của Cố Dĩnh Chi cũng không khó coi lắm. Hai năm qua cũng chỉ có vài lần bà gặp Thiệu Khâm. Mỗi lần ở những nơi công cộng nhìn thấy nhau, thái độ của Thiệu Khâm đối với bà càng ngày càng như người xa lạ. Cho nên bây giờ bỗng nhiên gặp mặt, phút chốc có chút xấu hổ.
Chỉ có bạn nhỏ Mạch Nha là không biết gì nên rất vui mừng, ngửa khuôn mặt nhỏ lên cười tít mắt, trịnh trọng hỏi Thiệu Khâm: “Tối hôm qua ba dỗ mẹ có tốt không?”
Cố Dĩnh Chi cũng nhíu mày nhìn chằm chằm Thiệu Khâm.
Thiệu Khâm không để ý tới bà, làm ra bộ dạng buồn rầu, chống đầu gối nhéo mũi con trai:” Làm sao bây giờ, so với quái thú nhỏ, mẹ càng khó đánh hơn, Mạch Nha giúp ba không?”
Mạch Nha thất vọng bĩu môi:” Ba rất ngốc nhe, cả đêm cũng không dỗ cho tốt. Trước kia không phải ba rất biết cách chọc cho mẹ vui sao? Vẫn là nên bắt chước con làm tốt hơn.”
Thiệu Khâm bật cười, những chuyện phiền não trong lòng bị vài câu đùa cợt của con trai mà tan thành mây khói.
Cố Dĩnh Chi nhìn bộ dạng của Thiệu Khâm, vẻ mặt cứng lại không được tự nhiên, lên tiếng cắt ngang lời bông đùa của hai cha con:” Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Thiệu Khâm chắn ở cửa, ý là không để cho bà vào, vẻ mặt tràn ngập đề phòng, nói lạnh lùng: “Con không muốn hai người gặp mặt.”
Cố Dĩnh Chi tức giận, trong nháy mắt sắc mặt nặng nề:” Thiệu Khâm, mẹ là mẹ của con! Chẳng lẽ vì một người con gái mà con muốn đoạn tuyệt với mẹ? Hai năm không về nhà là có ý gì? Là bởi vì mẹ gạt con bí mật gặp riêng Giản Tang Du, giúp nó ly hôn với con ư?”
Nhắc lại chuyện cũ, vẻ mặt Thiệu Khâm càng thêm lạnh nhạt.
Mạch Nha ngây thơ mơ to đôi mắt đen nhánh nhìn bà nội và ba. Bây giờ nó đã bảy tuổi, biết rõ đây là người lớn bất đồng ý kiến cãi nhau, cẩn thận quan sát hai người bọn họ.
Thiệu Khâm để con trai vào nhà, dặn dò nó:” Ba nói mấy câu với bà nội, Mạch Nha đi vào với mẹ đi.”
Nhìn ánh mắt sợ hãi của con trai, Thiệu Khâm cũng mềm lòng. Mạch Nha khác với những đứa bé cùng lứa, nó nhạy cảm và đa nghi hơn rất nhiều. Anh đau lòng xoa xoa tóc cu cậu:”Không có gì đâu, Mạch Nha ngoan.”
***
Mạch Nha nửa tin nửa ngờ đi vào phòng. Thiệu Khâm khép cửa lại một chút, lẳng lặng đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Cố Dĩnh Chi:” Con sẽ không để mẹ lại gặp mặt cô ấy. Nếu không phải là mẹ, không có chuyện con và họ xa nhau hai năm. Cho dù ngồi tù con cũng đồng ý, đó là con nợ cô ấy. Bây giờ đã bảy năm, đã qua thời hạn kiện tụng, mục đích của mẹ đã đạt được, Giản Tang Du không có cách nào kiện con, mẹ vui mừng rồi chứ?”
Vẻ mặt Cố Dĩnh Chi lạnh lùng nói:” Mẹ là mẹ con, đương nhiên là vì tốt cho con.”
Thiệu Khâm đè thấp âm lượng, ánh mắt dày đặc chăm chú nhìn Cố Dĩnh Chi:” Cả đời mẹ đều là vì tốt cho con, nhưng trước giờ không biết cái gì mới là tốt thực sự với con.”
Chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn con ngồi tù sao?
Cố Dĩnh Chi khép mắt, ngữ khí có hơi hòa hoãn:” Con trai, mẹ là người từng trải, con và Giản Tang Du không có khả năng. Lòng Giản Tang Du có bao nhiêu cứng rắn con rõ hơn mẹ? Con vì trả thù mà quân hàm cũng không cần, nói chuyển nghề liền chuyển nghề, tất cả mấy năm vất vả đều uổng phí, thân thể còn sinh bệnh tật, lộn xộn hết cả lên. Nhưng bây giờ…Giản Tang Du động lòng sao? Cô ấy có đau lòng cho con không?”
Môi mỏng của Thiệu Khâm nhếch lên, vẻ mặt trước sau vẫn thản nhiên nhìn bà.
Cố Dĩnh Chi biết mình chạm vào nỗi đau của anh, giơ tay:”OK, chúng ta không nói cái này, hôm nay mẹ tới là muốn nói với con. Thiệu Trí…Có thể ra ngoài trước thời hạn.”