Còn nhớ ngày nào Kim Duyên, con gái chú thím Út còn bé xíu xiu thắt hai bím tóc tung tăng ôm cặp đi học trên con đường làng mỗi sớm, khi ấy nàng là bé con được yêu thích nhất vùng, không chỉ vì cặp má phúng phính, đôi mắt to tròn mà còn vì cái miệng nhỏ líu lo rất đáng yêu. Thời gian thấm thoát thoi đưa, em bé Kim Duyên hồn nhiên hôm nào đã trở thành thiếu nữ tràn trề xuân sắc làm vạn người xao xuyến. Kim Duyên bản tính thông minh, lanh lợi, sau khi học bốn năm đại học trên Sài Gòn đã về quê tiếp quản cơ ngơi của gia đình, vựa trái cây Vũ Liên ở Cần Thơ cũng ngày một làm ăn phất lên.
Mấy anh trai làng mê Kim Duyên như điếu đổ, có mấy hôm đứng chờ nàng trước nhà mà ca hát say sưa, đến khi bị thím Út cầm chổi chà ra đuổi mới chịu đi. Gia đình chú thím Út hôm nào cũng mệt gần chết, đôi khi chỉ muốn kiếm nhà nào đàng hoàng gả con gái đi, để nó khỏi bị mấy cậu thanh niên bám đuôi nữa. Ấy vậy mà, mỗi lần bàn đến chuyện lấy chồng là Kim Duyên đều giãy nãy lên, nhất quyết không chịu bất cứ một anh trai nào.
Trên đời này Kim Duyên mọi chuyện đều có thể nghe theo tía má nhưng riêng chuyện chồng con thì không. Thôi mà cũng kệ, chú thím Út cho rằng con gái đang tuổi còn ham vui lắm, gả đi chẳng khác gì con sáo bị nhốt trong lồng nên cũng thương mà không ép nữa.
- Chị hai con đi đâu rồi?
Chú Út cởi cái nón lưỡi trai màu xanh đen vắt lên móc, ngồi xuống rót ly trà rồi hỏi con trai út đang đọc sách ở chỗ tấm phản gỗ.
- Dạ chị hai nói đi qua nhà thím Ba để học vẽ đó tía.
Đăng Khôi, em trai Kim Duyên năm nay đã 18 tuổi, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, lại giống chị ở điểm rất chăm học, năm nào cũng đứng nhất lớp.
- Còn học vẽ nữa, thật tình.
Nghe đến chú Út cũng chỉ cười một cái, đồng ý rằng con gái lớn rất giỏi chuyện làm ăn nhưng mấy cái chuyện nữ công gia chánh thì hoàn toàn ngược lại, nay còn bày đặt đi học vẽ, không biết được bao lâu.
.
Ở bên nhà chú thím Ba, người lớn đều đi vắng, hiện tại chỉ có hai cô gái đang chăm chú vào giấy vẽ bày trên bộ bàn ghế ở giữa gian nhà. Kim Duyên hai mắt chăm chú quan sát, đôi mày nheo lại cố gắng ghi nhớ từng nét bút của chị gái xinh đẹp lớn hơn mình bốn tuổi bên cạnh. Cô ấy là Khánh Vân, cũng giống như nàng, học ở Sài Gòn xong thì về quê phụ tía má trông coi trại hoa, thi thoảng còn đi dạy múa cho các bé thiếu nhi nữa, thật sự là rất giỏi, vừa hát hay lại còn vẽ đẹp, mà tính tình cũng hòa nhã nữa, cho nên Kim Duyên rất mến.
- Em sao đấy?
Thấy Kim Duyên cứ chốc lát lại nhìn mình mà cười tũm tĩm, đôi mày thanh tú của Khánh Vân khẽ nhíu lại mà thắc mắc.
- Có sao đâu, nhưng mà chị giỏi thế, cái gì cũng biết làm.
Kim Duyên quả thật là yêu thích người này ở mọi khía cạnh, từ dáng vóc thước tha đến tính cách hiền lành, kể cả việc cô ấy thở thôi cũng làm nàng mê chết đi được.
- Giỏi giang gì đâu, chuyện bình thường thôi ấy mà.
Khánh Vân cong môi cười nhẹ nhàng, hôm nào nàng ấy cũng không tiếc lời mà khen ngợi cô, nghe nhiều đến mức lỗ mũi muốn nở ra luôn rồi.
- Thì người ta thấy chị giỏi nên khen vậy thôi.
Ánh mắt nàng hết sức dịu dàng nhìn đến người con gái kế bên, ngón tay còn vuốt nhẹ lên tóc cô ấy một cái.
- Đừng nói là Duyên thích chị đó nha?
Bỗng nhiên Khánh Vân nắm lấy cánh tay nàng, mặt tiến sát lại gần đến độ chỉ còn vài milimet nữa là hai chóp mũi sẽ chạm vào nhau.
Kim Duyên ửng đỏ hai má, hơi thở của cô ấy lúc này đang thật gần nàng, ấm quá đi. Đôi mắt nhu tình từ người đối diện làm nàng như bị thôi miên, môi mím chặt, chăm chăm nhìn cô không chớp mắt.
Lúc này Khánh Vân bật cười khi đứa nhỏ kia đã bị mình dọa đến bay mất hồn vía mà trơ ra như tượng đá, cô từ từ ngồi thẳng dậy. Bàn tay dịu dàng xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại, đến giờ phút này nàng ấy mới bừng tỉnh mà bối rối nhìn xuống tờ giấy vẽ nguệch ngoạc vài nét của mình. Tự nhiên lại gần như vậy, Khánh Vân muốn nuốt người ta luôn sao?
Nhưng mà trong thâm tâm Khánh Vân cũng đồng thời cảm thấy kì lạ. Thế là đã 24 năm trôi qua rồi, cô còn mơ