"Thần phụ bái kiến Vương Gia."
Mắt thấy Thọ vương đi tới gần, Lâm thị tâm tình phức tạp dẫn nữ nhi hành lễ, liếc vạt áo đen của nam nhân, đáy mắt Lâm thị là một mảnh sợ hãi. Ba năm trước đây trong cung chọn phi, Sở Vương, Duệ Vương đều được tứ hôn, duy chỉ có Thọ vương chịu vắng vẻ, lúc ấy kinh thành liền nghị luận xôn xao, hôm nay việc riêng nhà mình thế nào cũng liên lụy Thọ vương biến thành trò cười trong miệng dân chúng kinh thành, Lâm thị sợ Thọ vương thẹn quá hoá giận, phát tác tức giận lên trên người nữ nhi.
Có lẽ Thọ vương rời phủ, chính là muốn vào cung thỉnh cầu Hoàng Thượng từ hôn?
"Đứng lên." Triệu Hằng bình tĩnh nói, giọng nói nghe không ra bất kỳ tâm tình nào.
Lâm thị, Tống Gia Ninh cùng nhau đứng dậy.
Ánh mắt Triệu Hằng, dừng lại trên mặt trái Tống Gia Ninh chỉ một lát, thấy bên má nàng trắng nõn giống như cánh hoa lê, thịt má mũm mĩm như dụ dỗ người ta chọt một cái xoa một cái, cho dù điềm đạm đáng yêu cũng lộ ra dáng điệu thơ ngây của trẻ con. Trong lòng nàng có lẽ có muôn vàn đau khổ, nhưng rơi ở trong mắt người khác, lại giống như là ủy khuất bình thường, có thể dễ dàng dỗ dành.
Triệu Hằng bỗng nhiên cảm thấy, phiền toái này cũng không tính là cái gì.
"Hôn sự, chớ lo."
Hai chữ trước, Triệu Hằng là nói với Lâm thị, lúc dừng lại phát hiện Tống Gia Ninh ngẩng đầu lên, Triệu Hằng liền vô thức nhìn nàng, sau đó đối với đôi mắt hạnh vừa được mưa xuân tưới tắm kia, nói ra "chớ lo" phía sau.
Tống Gia Ninh kinh ngạc mở to hai mắt.
Triệu Hằng khẽ gật đầu, xoay người rời đi, bóng lưng thon dài cao ngất, như Tiên Hạc nơi rừng sâu núi thẳm tiêu diêu tự tại, trong khoảnh khắc hóa thành Thanh Tùng nơi đỉnh núi sừng sững. Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn bóng lưng này, cho đến khi Thọ vương lên xe ngựa, xe ngựa không nhanh không chậm nhắm hướng đông mà đi, Tống Gia Ninh mới hoàn hồn.
Nàng quay đầu nhìn mẫu thân, Lâm thị ôm lấy nữ nhi, nhẹ nhàng ở bên tai nữ nhi cảm khái nói: "Vương Gia đối với con, thật sự để ý."
Một Vương gia, không quan tâm cha ruột nữ nhi chỉ là cử nhân, mẫu thân là quả phụ tái giá, không quan tâm thanh danh nữ nhi tham ăn ở bên ngoài, không quan tâm trên mặt nữ nhi bị bệnh sởi có khả năng để lại dấu vết, ngay cả nữ nhi bởi vì phụ tộc tranh đấu ảnh hưởng đến uy vọng của Thọ vương phủ hắn đều không để ý, ngoại trừ là do để tâm, Lâm thị tìm không thấy lý do khác.
Tống Gia Ninh gật gật đầu, đôi mắt ẩm ướt, khóe môi nhịn không được mà vểnh lên. Nàng không biết Thọ vương vì sao phải đối tốt với nàng như vậy, có lẽ là bởi vì hai người trước đó trải qua tình nghĩa biểu huynh muội chung đụng, có lẽ là hắn phẩm hạnh cao thượng, cũng có lẽ là do Hoàng Thượng ban hôn, hắn liền coi nàng như vị hôn thê mà bảo vệ, nhưng Thọ vương đối nàng thật sự tốt, có thể gả cho nam nhân như vậy làm vợ, Tống Gia Ninh đời này không tiếc nuối.
Thái phu nhân, Thọ vương cũng cho Định Tâm Hoàn, trên đường tiến cung, Lâm thị nhanh chóng bình tĩnh lại, vừa suy nghĩ ứng đối với Tống Nhị gia, Hồ Thị ra sao, vừa chỉ điểm nữ nhi sau khi gặp Hoàng Thượng phải hành sự như thế nào.
Hoàng Thượng triệu kiến, xe ngựa Quốc Công Phủ chạy nhanh, sau hai khắc đồng hồ, Tống Gia Ninh, Lâm thị đã được cung nhân dẫn tới đại điện. Vừa leo xong bậc thang cao hơn mười tầng, nên khuôn mặt do ít ra ngoài của hai mẹ con nổi lên một mạt đỏ ửng nhàn nhạt, vừa xuất hiện trước cửa đại điện, người trong điện liền không hẹn mà cùng xoay người lại, nhìn nhau.
Quách Bá Ngôn đầu đội hiền quan, mặc quan phục màu tím [1], eo buộc cách mang [2], đeo ngọc bội, thần sắc bình tĩnh không giận mà uy. Nhìn thấy thê nữ vội vàng chạy tới, ánh mắt đảo qua vành mắt phiếm hồng của hai mẹ con, Quách Bá Ngôn khẽ nhíu mày, không coi ai ra gì mà đi lên phía trước vài bước đón lấy, hỏi Lâm thị: "Trong nhà thu xếp ổn hết rồi chứ?"
Hỏi là gia sự, nhưng trong lời nói lộ ra thân mật giữa vợ chồng.
Lâm thị trái tim càng thêm an tâm, ôn nhu nói: "Mẫu thân hỗ trợ chăm sóc Mậu Ca Nhi, Quốc Công gia đừng lo lắng."
Quách Bá Ngôn ừ một tiếng, lại đưa tay sờ sờ đầu Tống Gia Ninh, cười nói: "An An đừng hoảng hốt, vi phụ thì sẽ thay con làm chủ."
Nam nhân cao lớn uy vũ, tuổi bốn mươi, trên mặt vẫn có thể thấy được nét tuấn mỹ khi còn trẻ, so với công tử hai mươi tuổi hoa càng nhiều hơn sự uy nghiêm sừng sững, giống như mọi sự đã được tính toán sẵn trong lòng. Cha đẻ đi quá sớm, Tống Gia Ninh đã sớm quên, nhưng ở trên người Quách Bá Ngôn, Tống Gia Ninh thật sự cảm nhận được cảm giác an tâm khi có phụ thân.
Tống Gia Ninh cảm kích cười cười với kế phụ, rồi từ từ nhìn sang hai người ở một bên khác của đại điện. Nam nhân một thân vải mỏng đầy bụi bẩn, khuôn mặt đã từng trắng nõn nay rám đen tiều tụy, nhưng nam nhân Tống gia trời sinh phong lưu tuấn lãng, chính là một thân bố y, Tống Nhị gia vẫn là nam tử tuấn tú, nhưng thiếu đi khí khái, lộ ra sự nhu nhược vô năng. Bên cạnh ông ta, Hồ Thị mặc một thân quần áo màu đen, thân hình gầy gò, màu da vốn hơi đen, ở trong tù ăn khổ ba năm, Hồ Thị càng đen hơn, vốn xuất thân phú quý cũng trở thành toàn thân lệ khí. Thật ra bà ta chỉ nhỏ hơn Lâm thị hai tuổi, nhưng bây giờ hai người đứng cùng một chỗ, nói Hồ Thị là thím Lâm thị, cũng sẽ không có người chất vấn.
Tống Gia Ninh âm thầm lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới thúc thẩm thay đổi lớn như vậy.
Tròng mắt Tống Nhị gia như được trồng ở trên người Lâm thị, trước kia đã cảm thấy chị dâu dung mạo xinh đẹp tựa như Tiên Nữ, bốn năm không thấy, chị dâu vậy mà càng ngày càng trẻ ra, đứng cùng một chỗ với chất nữ, rõ ràng là một cặp hoa tỷ muội. Hắn nhìn mỹ nhân nhìn đến xuất thần, Hồ Thị thì ghen tỵ toàn thân bốc lên nước chua, Lâm thị càng tốt, khổ sở của bà ta hận thù của bà ta lại càng mãnh liệt!
"Phì! Ngươi còn có mặt mũi tới gặp ta! Bắt cóc Tống gia cô nương chúng ta, ngươi không phụ lòng đại ca ư!" Hồ Thị tiến lên hai bước, khuôn mặt đỏ lên chỉ vào Lâm thị liền mắng: "Khi đại ca chết, là ai nhào vào trên người đại ca ước gì có thể cùng chết, thì ra đều là giả bộ cho hàng xóm láng giềng bọn họ nhìn, chớp mắt một cái liền trèo cành cây cao bò lên giường người khác..."
"Người đâu!" Quách Bá Ngôn cao giọng hét, đôi mắt màu đen lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Hồ Thị đang bị dọa sợ đến ngẩn người, "Trên đại điện, điêu dân dám coi rẻ Hoàng uy, kéo
ra ngoài đánh hai mươi đại bản, dạy dỗ lại quy củ rồi hãy mang bà ta vào điện."
Hoàng Thượng, Vương Gia chưa tới, Quách Bá Ngôn chính là quan lớn nhất trong đại điện, lập tức có thị vệ chạy tới, không cho Hồ thị giải thích mà đã che miệng, tựa như xách gà mái kéo ra ngoài. Hồ Thị ô ô giãy giụa, lắc lắc cổ nhìn ra phía sau, hi vọng trượng phu tới đây cứu bà ta, Tống Nhị gia là muốn cứu, nhưng trước khi bọn họ gõ Đăng Văn cổ đã lần lượt ăn một trận gậy, lúc này có thể đứng đều là cố gắng gượng chống đỡ. Một là vợ mình bị ăn gậy, hai là hai vợ chồng cùng bị ăn gậy, Tống Nhị gia theo bản năng rút lui, cúi gằm đầu đứng ở một bên, cũng không dám nhìn, trong lòng hối hận vô cùng. Cái gì mà Hoàng Thượng sẽ giúp dân chúng làm chỗ dựa, nhìn vị Quốc Công gia này đi, uy phong lẫm lẫm, còn dám sai khiến thị vệ của hoàng thượng...
Đang nghĩ ngợi, phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng thái giám lanh lảnh thông truyền, nói là Hoàng Thượng, Thọ vương đã đến.
Tống Nhị gia hai chân mềm nhũn, bịch liền quỳ trên mặt đất, run rẩy liên tục.
Quách Bá Ngôn khinh thường nhìn ông ta một cái, dẫn thê nữ hành lễ với Hoàng Thượng.
Trên đại điện một mảnh yên lặng, bên ngoài tiếng Hồ Thị bị ăn gậy truyền vào vô cùng rõ ràng, Tuyên Đức Đế mặt không biểu tình ngồi vào long ỷ, nhìn bách tính áo xám gần như nằm rạp trên mặt đất nói: "Ngươi là người phương nào? Tại sao lại cáo trạng Vệ Quốc Công?"
Tống Nhị gia ngay cả Tri Huyện còn sợ, vừa nãy lại mới bị Quách Bá Ngôn dò xét sau cả buối, sớm đã ném mất ba hồn, giờ lại bị Hoàng Thượng thẩm vấn, bảy phách còn dư lại của ông ta cũng đã tan thành mây khói, ấp a ấp úng nói không nổi một câu hoàn chỉnh: "Ta, ta, thảo dân, thảo dân..."
Lắp ba lắp bắp nói.
Tuyên Đức Đế nhíu mày, ánh mắt xéo qua quét về phía nhi tử lẻ loi trơ trọi đứng ở dưới tay trái. Nhi tử hiện tại lớn hơn, ít nói kiệm lời, lạnh tình nội liễm, nhưng Tuyên Đức Đế còn nhớ rõ lúc nhi tử bảy tám tuổi, lão tứ ngu dốt cố ý học Tam ca nói chuyện lắp bắp như vậy, bị lão Tam đè xuống đất đánh cho một trận, kêu khóc đến trước mặt ông cáo trạng.
Họ Tống này là sợ hãi Thiên uy, nhưng nhi tử nghe xong, trong lòng khẳng định không thoải mái.
"Bá Ngôn, ngươi nói đi." Tuyên Đức Đế không vui nói.
Tống Nhị gia vội vàng im lặng.
Quách Bá Ngôn đi đến chính giữa đại điện, hơi xoay người, chắp tay trần thuật nói: "Hồi hoàng thượng, người này họ Tống, tên Khoát, chính là tiểu thúc trước tái giá của vợ thần. Bốn năm trước, Tống Khoát một nhà bốn người điều khiển xe chạy như điên, đâm chết một ông lão, bị quan phủ địa phương phán ba năm lao ngục. Lúc đó vợ thần đã ở Tống gia thủ tiết sáu năm, hàng xóm láng giềng đều thương cảm, khuyên nàng hồi kinh tìm nhà mẹ đẻ nương tựa. Vợ thần cô nhi quả mẫu, lại không có tiểu thúc che chở, lúc này mới mang theo nữ nhi vào kinh. Chưa được Tống gia đồng ý, thần tự tiện ghi tạc Gia Ninh vào tộc phổ Quách gia, quả thật là không ổn, nhưng nguyên nhân chính là ở chỗ Tống gia ở phía xa ngàn dặm, thần khó có thể bận tâm, hiện tại Tống Khoát vào kinh, thần nguyện cùng hắn hồi phủ thương nghị việc này, nếu như Tống Khoát không chịu dứt bỏ, thần sẽ trả Gia Ninh lại Tống gia, tuyệt không ỷ thế hiếp người, cô phụ Hoàng Thượng nhiều năm ân sủng tài bồi."
"Đúng là nên như vậy." Tuyên Đức Đế vui mừng nói, lại hỏi Tống Khoát: "Ngươi năm trước đã xuất ngục, vì sao hiện tại mới vào kinh tìm người?"
Tống Nhị gia vẫn khẩn trương như cũ, nhưng miễn cưỡng có thể nói được câu đầy đủ, nhưng lại sớm quên mất lí do thoái thác tốt mà thê tử đã dặn, trong đầu nghĩ như thế nào liền nói như thế ấy: "Thảo dân, thảo dân nghe nói, nghe nói Gia Ninh sắp làm Vương Phi rồi..." Ý của ông ta là, lúc trước ông ta thành thành thật thật sống cuộc sống của mình, đã quên chất nữ, nghe được tin tức chất nữ, mới nhớ lại, sau đó vào kinh tìm người.
Nhưng Tuyên Đức Đế lại lý giải thành một tầng ý tứ khác, nổi giận nói: "Nghe nói chất nữ trở nên giàu sang, vợ chồng các ngươi liền tới tìm nàng, nếu nàng là con gái thương gia bình dân, các ngươi liền chẳng quan tâm? Đồ nịnh nọt như thế, người mẫu thân nào lại cam lòng lưu nữ nhi cho các ngươi? Trước mạo phạm luật pháp, sau bạc tình bạc nghĩa, điêu dân cũng dám đến trước mặt trẫm kêu oan, người tới, kéo ra ngoài đánh ba mươi đại bản, lấy làm răn đe."
Thiên Tử phát uy, bên kia ghế dài của Hồ Thị còn chưa thu lại, thị vệ lại kéo Tống Nhị gia ra, không lưu tình chút nào mà hạ gậy.
Xử trí phu thê Tống gia xong, Tuyên Đức Đế lại trách cứ Quách Bá Ngôn nói: "Tống gia có lỗi, nhưng ngươi không được Tống gia đồng ý liền ghi tạc con gái Tống gia dưới danh nghĩa của mình, cũng nên phạt, tạm khấu trừ nửa năm bổng lộc, đóng cửa ba ngày xem xét lại bản thân, một khi Tống gia nhất quyết muôn mang con gái Tống gia đi, thì Quách gia không được ngăn cản. Nếu để cho trẫm nghe nói việc này có bất kỳ bất công nào, trẫm tất trọng phạt."
"Thần lĩnh mệnh." Quách Bá Ngôn cao giọng lãnh phạt.
"Thọ vương theo trẫm." Tuyên Đức Đế rời khỏi long ỷ, thuận tiện mang nhi tử đi.
Triệu Hằng không chớp mắt mà thẳng bước đi.
Quách Bá Ngôn một nhà ba người cung kính cúi đầu, đợi thân ảnh Đế Vương hoàn toàn biến mất, Quách Bá Ngôn mới dẫn đầu, một nhà ba người đi ra ngoài điện. Dưới bậc thang, trong miệng Hồ Thị nhét khăn, bị thị vệ đè quỳ xuống đất, trơ mắt nhìn Tống Nhị gia bị đánh bằng roi, Tống Nhị gia, hai tay gắt gao víu lấy ghế dài, khuôn mặt trắng như tờ giấy, trên mông đã thấy máu, đau đến nước mắt nước mũi cùng chảy ra ngoài, trong miệng phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Nhìn thấy ba người Quách Bá Ngôn, Hồ Thị ngửa đầu, vừa giận vừa hận, tròng mắt đều muốn trợn lồi ra.
Quách Bá Ngôn chỉ cười lạnh, sai người đánh gậy xong, đưa hai vợ chồng đi Quốc Công Phủ.