Cười cười nói nói, một canh giờ bất tri bất giác trôi qua, hai anh em Quách Phù, Quách Thứ còn không có chơi đủ với tân muội muội, Quách Kiêu bỏ tách trà xuống, đứng lên nói: "Giải tán thôi, đừng để mấy thím phái nha hoàn đến tìm." Trừ phi ngày lễ ngày tết, tam phòng Quốc Công Phủ chia ra ở trong viện mình dùng bữa, lúc này phòng bếp đoán chừng đã bắt đầu chuẩn bị.
Hắn là huynh trưởng, có uy nghiêm riêng, Quách Phù, Quách Thứ rời khỏi chỗ ngồi, nói với Tống Gia Ninh: "An An về trước đi, buổi chiều chúng ta đi dạo vườn nhé."
Tống Gia Ninh gật đầu nói được, cách đó không xa Quách Kiêu lông mày chớp chớp. An An, nửa ngày chưa tới, đám đường đệ gọi thân mật quá nhỉ.
Sau khi tách ra, Quách Kiêu mang theo Đình Phương, Tống Gia Ninh cùng đi Lâm Vân Đường.
Hai tiểu cô nương sóng vai đi ở phía sau, Tống Gia Ninh vừa đi vừa nhớ lại vừa nãy huynh muội Quách Phù, Quách Thứ, Lan Phương tốt bụng với nàng, vô ý thức sờ sờ chuỗi ngọc khảm vàng trước ngực, Tống Gia Ninh bỗng nhiên ý thức được, cuộc sống ở Quốc Công Phủ, cũng không có đáng sợ như nàng dự đoán. Nhị phòng, tam phòng các trưởng bối nàng còn chưa quen thuộc, nhưng trong những huynh muội cùng trang lứa này, ngoại trừ tam phòng Vân Phương cô nương trong lời nói có gai, mấy người khác đối với nàng cũng rất tốt...
Ý niệm trong đầu chưa quên, lườm thấy bóng lưng cao ngất phía trước của Quách Kiêu, Tống Gia Ninh yên lặng quy Quách Kiêu, Vân Phương cô nương về cùng một loại, đều là sau này nàng phải né tránh bớt.
"An An, mẫu thân bình thường có yêu thích cái gì không?" Cách Lâm Vân Đường càng ngày càng gần, Đình Phương tò mò hỏi muội muội, Trước kia không biết muội muội còn có nhũ danh đáng yêu này, hiện tại biết rồi, tự nhiên muốn gọi cho thân mật.
Tống Gia Ninh suy nghĩ một chút, giống nhau tự giới thiệu nói: "Nương thích đọc sách, luyện chữ, vẽ tranh, có đôi khi cũng sẽ thêu thùa may vá. Tỷ tỷ đừng lo lắng, nương muội..." Nói đến một nửa, Quách Kiêu bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén lạnh như băng, Tống Gia Ninh không khỏi rụt rụt bả vai, lúng túng sửa lời nói: "Mẫu thân chúng ta đặc biệt ôn nhu, rất dễ thân cận."
Đình Phương giữ chặt bàn tay nhỏ bé của muội muội, trong lòng an tâm một chút, kế mẫu đoan chính thanh nhã, thấy thế nào cũng không giống như người xấu.
Lâm Vân Đường.
Buổi sáng này Lâm thị cũng rất bận, phải tiếp nhận một đám quản sự, ma ma của Quốc Công Phủ bái kiến, ân uy cùng thi hành. Nàng xuất thân là quả phụ, có lẽ trong lòng bọn hạ nhân cũng tồn đọng ý niệm khinh thường trong đầu, cũng may Quách Bá Ngôn luôn ở cùng nàng, nam nhân lúc ở trên giường thì hết sức lông bông càn rỡ thô lỗ, ở trước mặt người ngoài thì trầm ổn nghiêm túc, có hắn làm chỗ dựa cho Lâm thị, những quản sự kia tạm thời biểu hiện cũng rất cung kính.
Gặp xong tốp quản sự cuối cùng, Lâm thị có chút chống đỡ không nổi, vốn là nữ nhân yếu ớt không ra cổng trước không bước cổngsau, đêm qua lại bị Quách Bá Ngôn liên tiếp xông tới, Lâm thị chỉ cảm thấy eo đều muốn đứt đoạn, lúc đi tới hậu viện khổ sở chịu đựng không vịn, nhưng sắc mặt tái nhợt một mảnh, đầu toát mồ hôi.
Quách Bá Ngôn nhìn thấy, bỗng nhiêncúi người bế lên, hành động rất dễ dàng, dường như mỹ nhân trong ngực nhẹ như em bé. Trong sân có hai nha hoàn đang đứng, Thu Nguyệt thì đi theo phía sau, khuôn mặt trắng như ngọc của Lâm thị nhất thời đỏ lên, trốn vào trong ngực Quách Bá Ngôn, quẫn bách nói: "Thiếp có thể đi, người đừng như vậy."
Quách Bá Ngôn bỗng nhiên đứng im tại chỗ, nhìn nhìn khuôn mặt phiếm hồng của nàng, hắn cười cười, bàn tay to ở trên eo nàng nhẹ nhàng xoa bóp.
Lâm thị suýt nữa đau kêu thành tiếng, càng thêm nhào lên người hắn, thuận tiện né tránh tay hắn, trong lúc vô tình thành ra ôm ấp yêu thương. Nàng mỏng manh như cành lá hương bồ, ôm thân thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng, Quách Bá Ngôn đột nhiên cảm thấy, hắn lớn lên cường tráng khôi ngô như vậy, giống như trời sinh chính là chờ đợi nàng, chờ làm chỗ dựa cho nàng, chờ cho nàng hưởng thụ trước nay chưa có, tựa như tối hôm qua, nàng như gào như khóc, mỗi một lần khiếp sợ đều nói cho hắn biết, nam nhân họ Tống đoản mệnh kia, vốn không thể cho nàng làm một nữ nhân chân chính.
"Đi lấy Thanh Tâm sương." Trước khi bước vào nhà chính, Quách Bá Ngôn lạnh giọng dặn dò Xuân Bích, Hạnh Vũ giữ ở ngoài cửa.
Hai nha hoàn liếc mắt nhìn, Xuân Bích đi lấy thuốc, sau thời gian một chén trà liền trở về, đứng ở bên ngoài cửa phòng xin chỉ thị. Trên giường ở bên trong, Quách Bá Ngôn đang định cởi quần áo Lâm thị, Lâm thị đỏ mặt gắt gao giữ chặt, nói cái gì cũng không chịu, bỗng nhiên nghe được giọng của Xuân Bích, Lâm thị sợ tới mức tâm thần thất thủ, Quách Bá Ngôn nhân cơ hội xé ra, váy của Lâm thị cùng với quần bên trong, đều bị Quách Bá Ngôn ném đi, lộ ra một đôi chân trắng như tuyết, trắng thì có trắng, nhưng phía trên hiện đầy dấu tay màu xanh và những dấu vết nhỏ màu đỏ, tất cả đều là bị Quách Bá Ngôn gặm ra.
Giật mình qua đi, Lâm thị hoảng sợ kéo chăn màn qua, cả người đều núp vào.
Quách Bá Ngôn cách chăn màn xoa bóp chân nhỏ của nàng, một cái chớp mắt trước vẫn còn cười, một cái chớp mắt tiếp theo lúc ngẩng đầu gọi nha hoàn đi vào, trên mặt liền khôi phục lạnh lùng ngày thường. Xuân Bích cúi đầu vào cửa, quy củ đưa bình sứ đến trước mặt Quách Bá Ngôn, chỉ dùng ánh mắt còn lại len lén liếc nhìn trên giường. Sa mỏng bao phủ, trong trướng tân phu nhân trốn ở trong chăn, rõ ràng cái gì cũng không lộ, lại giống như kiều hoa lẩn trốn, dụ người đi bắt.
"Đi ra ngoài." Nhận thuốc, Quách Bá Ngôn đang muốn xốc màn lên, chợt thấy Xuân Bích còn ở đằng kia, lập tức giận tái mặt.
Xuân Bích run cầm cập, vội vàng lui xuống.
Đưa mắt nhìn nha hoàn rời khỏi, Quách Bá Ngôn lúc này mới cởi giày chui vào trong trướng, cúi người tiến đến Lâm thị ở đầu bên kia, thử thăm dò kéo góc chăn xuống, giọng nói ôn nhu trước nay chưa từng có, mang theo ngả ngớn và sung sướng lúc nam nhân sủng ái nữ nhân mới có: "Trốn cái gì mà trốn, cũng không phải chưa từng nhìn, ngoan đi ra nào, ta xoa xoa cho nàng."
"Thiếp tự mình làm." Lâm thị siết chặt chăn, run giọng nói. Chồng trước là cử nhân, người trước ôn nhuận như ngọc, trong phòng cũng là quân tử nhẹ nhàng, mặc dù cũng thích thân cận với nàng, nhưng chưa bao giờ nói qua lời thô tục, cũng không làm chuyện phi lễ vào ban ngày. Hiện tại Quách Bá Ngôn như vậy, nàng thật sự rất không quen.
Quách Bá Ngôn là võ tướng, làm việc cũng không chú trọng như thư sinh quân tử, chỉ thích tùy tâm sở dục. Nói năng nhẹ nhàng thì Lâm thị lại không phối hợp, hắn liền dứt khoát mạnh mẽ vén chăn lên, hai ba cái liền lột hết vài món quần áo còn lại của Lâm thị, làm cho Lâm thị chỉ có thể trốn vào trong lòng ngực của hắn.
Quách Bá Ngôn hỏa khí dâng trào, nhưng cố kỵ thân thể nàng quá yếu, hắn mạnh mẽ đè xuống cỗ tà hỏa, một tay ôm nàng, một tay gỡ nắp bình sứ xuống, bóp bình sứ trên lưng nàng, bên hông, trên đùi chia ra vài điểm, sau đó theo thứ tự bóp đều đặn thuốc mỡ. Đôi tay này của hắn, chỉ quen nắm dây cương quen cầm đao kiếm, lòng ngón tay lòng bàn tay đều có vết chai dày đặc, lúc này ở trên da thịt mềm mại của nàng nhẹ nhàng di động, có một chút đau, lại có thật nhiều thật nhiều cơn ngứa.
Hơi thở Lâm thị dần dần bất ổn, đó là phản ứng nàng khống chế không được.
Quách Bá Ngôn cũng không phải kẻ điếc, nhìn lỗ taiđỏ hồng của nàng, yết hầu
hắn chuyển động, thừa dịp giúp nàng bôi thuốc mỡ bên hông, bàn tay bỗng nhiên chuyển một cái, ngón tay thon dài không hề báo trước chế trụ cửa thành, trơn như mưa xuân đi qua. Lâm thị kinh hô một tiếng, nhắm mắt lại bắt lấy tay hắn, Quách Bá Ngôn chợt đè ở trên, giơ hai tay nàng lên, khuôn mặt tuấn tú gần như kề sát nàng.
Lâm thị hô hấp bất ổn, má thơm phiếm hồng.
Quách Bá Ngôn hôn nhẹ nàng đang nhắm mắt khàn khàn trêu chọc nàng: "Tối hôm qua chưa ăn đủ sao?"
Lâm thị mặt càng đỏ hơn, trong lòng có xấu hổ có khổ, nếu như nàng thật có thể khống chế thân thể, hắn sao có cơ hội nhục nhã nàng?
Quách Bá Ngôn không rảnh suy đoán tâm tư của nàng, vừa hôn cái cổ thon dài của nàng, vừa vội vàng tháo dây lưng. Cũng bộ dáng này, Lâm thị không muốn hoang đường cũng tự biết tránh không khỏi, chỉ có thuận theo chờ đợi, nhưng vào lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến giọng của Hạnh Vũ: "Quốc Công gia, phu nhân, Thế tử và hai vị cô nương đã trở về."
Lâm thị trong lòng vui vẻ.
Quách Bá Ngôn mày kiếm dựng lên, nếu là ngày khác, tùy tiện là một ngày nào đó, hắn cũng sẽ không ngừng lại đâu, nhưng hôm nay, Lâm thị vẫn chưa chính thức nói chuyện với bọn nhỏ.
"Không cần vui vẻ vậy đâu, sau khi ăn xong không tha cho nàng." Ở bên tai nàng lưu lại một câu uy hiếp, Quách Bá Ngôn trầm mặt đi thay quần áo trước.
Lâm thị vén chăn lên, bình phục một lát, không thể không ở trong cái nhìn chăm chú nóng rực của Quách Bá nhặt lên từng kiện từng kiện quần áo bị hắn vứt đi, kiên trì mặc xong. Ngồi đến trước gương trang điểm chải đầu, Lâm thị hậu tri hậu giác* nghĩ tới thân thể của mình, tuy rằng vừa mới bị Quách Bá Ngôn chiếm được rất nhiều tiện nghi, nhưng thuốc mỡ của hắn quả thật là có tác dụng, giống như không có đau xót như vậy.
Cuối cùng, hai vợ chồng vẫn là để ba đứa con đợi hết một khắc đồng hồ. Quách Bá Ngôn lạnh nhạt tự nhiên, Lâm thị không thể mặt dày giốnghắn, đối với ba đứa bé kia chớp mắt một cái, khuôn mặt nàng khẽ ửng đỏ. Quách Kiêu giữ lễ, từ đầu đến cuối không có nhìn kế mẫu, Đình Phương đơn thuần không biết chuyện, hiểu lầm kế mẫu đỏ mặt là vì xấu hổ, chỉ có Tống Gia Ninh, mắt hạnh quét qua trên mặt mẫu thân và kế phụ, liền đoán được chuyện gì xảy ra.
Kiếp trước, Tống Gia Ninh luôn sống trong lồng, nàng không trốn thoát được, không biết chạy đi đâu, cũng không nghĩ tới trốn, sống cuộc sống như chim hoàng yến ăn ngủ ngủ ăn đần độn qua mấy năm, tâm nhãn không có bao nhiêu, nhưng chuyện nam nữ trong phòng, nhờ Lương Thiệu, Quách Kiêu ban tặng, Tống Gia Ninh cơ hồ không gì không biết, các nam nhân thích nàng thế nào, nàng bị người khi dễ xong là dạng gì...
Hạ thấp tầm mắt, Tống Gia Ninh lúng túng nhéo nhéo ngón tay, không biết nên thay mẫu thân cao hứng vì nhận được sủng ái của kế phụ, hay là thay mẫu thân đau lòng. Có sủng là chuyện tốt, nhưng phụ tử Quách Bá Ngôn, Quách Kiêu vũ phu như vậy, nhiều lần sủng ái quả thực cùng ngày đêm cày ruộng làm việc tay chân không có gì khác nhau, chỉ khiến đau lưng muốn chết.
Nàng giả ngu, Quách Kiêu là không để bụng, Quách Bá Ngôn ở trước mặt con trai con gái cũng ít nói, Lâm thị liền cùng Đình Phương hàn huyên, một người dịu dàng muốn làm từ mẫu giành được tín nhiệm của kế nữ, một người nhu thuận muốn ở chung hòa thuận với kế mẫu, hai người vậy mà càng nói càng hợp ý, trên bàn cơm tất cả đều là tiếng của các nàng, ba người khác cũng không sao chen vàonổi.
Sau khi ăn xong, huynh muội Quách Kiêu rời đi, giữ Tống Gia Ninh lại, Lâm thị vừa vào cửa, nàng cũng từ chỗ Thái phu nhân đến Lâm Vân Đường, liền ở phía sau viện của Lâm thị.
"Quốc Công gia nghỉ ngơi trước, thiếp đưa An An trở về phòng." Lâm thị dắt nữ nhi, cung kính nói với Quách Bá Ngôn, không phải muốn tránh hắn, mà là muốn hỏi nữ nhi một chút về tình huống hai ngày này ở Quốc Công Phủ.
Quách Bá Ngôn hiểu, gật gật đầu.
"Nương, Quốc Công gia đối với người tốt không?" Đã đến viện của Tống Gia Ninh, vừa vào nhà, Tống Gia Ninh liền nhịn không được quan tâm mẫu thân.
Lâm thị và nữ nhi cùng nhau ngồi xuống giường, xoay người điểm chóp mũi nữ nhi: "Sao còn gọi Quốc Công gia?" Bị người Quách gia nghe được, không tốt đâu.
Tống Gia Ninh kịp phản ứng, ảo não nói: "Con lại quên mất."
Lâm thị cười, ôm lấy nữ nhi không để nữ nhi nhìn thấy khổ sở trong mắt mình: "Không có việc gì, An An gọi nhiều hơn mấy lần sẽ quen thôi."
Nàng cũng tự nói với mình như vậy, ngủ với Quách Bá Ngôn thêm mấy lần, liền chân chínhlà vợ chồng.
Chú thích:
*[1]Hậu tri hậu giác [后知后觉]:
Giải thích căn bản
“Tiên tri tiên giác” cùng “hậu tri hậu giác”, rất đơn giản, chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, đầu tiên là tiên tri tiên giác đến cuối cùng là hậu tri hậu giác.
Giải nghĩa từ trong sách cổ
Trước tiên phải hiểu rõ, “tri” khác với “giác”. “Tri”, chính là “tri đạo” (biết / hiểu / rõ), thuộc về lý tính. “Giác”, chính là “cảm giác”, thuộc về cảm tính. “Tri” là khách quan, “giác” là chủ quan.
Nhận biết với cảm giác không hề giống nhau. Bạn trông thấy một bông hoa có màu hồng, là nhận biết. Bạn cảm thấy không đẹp, đó là cảm giác. Bởi vì, bạn trông thấy màu hồng, người khác cũng trông thấy màu hồng. Có điều, bạn cảm thấy không đẹp, nhưng có thể người khác cảm thấy đẹp.
Như vậy, “tiên tri hậu giác” cùng với “hậu tri tiên giác” cũng đã rõ ràng rồi.
Ví dụ
Thần sắc của Tiểu Vương trong phòng làm việc không ổn, do nhà có chuyện.
Nếu như bạn không hề cảm thấy thần sắc của anh ta không ổn. Mà phải nhờ, người khác nói là nhà anh ta có chuyện rồi, bạn mới nhìn lại, quả nhiên lông mày anh ta cứ nhíu chặt, mới thấy nhà anh ta đúng là có chuyện thật. Đó là, “tiên tri hậu giác”.
Trái lại, nếu bạn sớm cảm thấy thần sắc anh ta không ổn, sau đó mới nghe nói nhà anh ta có chuyện. Đó là, “hậu tri tiên giác”.
Bổ sung: Đây chỉ là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ. “Tiên tri tiên giác” nghĩa là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra rất nhanh. “Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.
TYV: “Giác” ở đây vốn là trong từ “cảm giác” và “giác ngộ”.
(Theo Baidu.com)*