Quách Bá Ngôn gọi tiểu nhi tử mới sinh là Mậu Ca Nhi, kỳ vọng con út khỏe mạnh như cỏ cây, tài đức vẹn toàn.
Mậu Ca Nhi lúc vừa mới sinh xấu ơi là xấu, xấu đến mức thân tỷ tỷ cũng ghét bỏ nó, nhưng tiểu gia hỏa đặc biệt tham ăn, hai nhũ mẫu thay phiên cho nó bú, gần như một ngày lại thay đổi một hình dạng, khuôn mặt rất nhanh liền không nhăn nữa, trơn bóng như quả vải lột vỏ, một đôi mắt đen lúng liếng trắng đen rõ ràng, cực kỳ giống Quách Bá Ngôn. Qua hết đầy tháng, tiểu gia hỏa lớn lên nhanh hơn, một ngày so với một ngày càng xinh đẹp hơn.
Tống Gia Ninh đặc biệt yêu thích đệ đệ, trước kia hết giờ học luôn chơi đùa với ba tỷ tỷ, hiện tại hết giờ học liền chạy về Lâm Vân Đường, nằm sấp ở trên giường nhìn đệ đệ, sờ sờ bàn tay nhỏ bé hôn nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn, ba cô nương Quách gia và đôi song sinh muốn gặp nàng, đều phải đến Lâm Vân Đường tìm. Bất tri bất giác, địa điểm một đám huynh muội gặp mặt, chậm rãi từ Sướng Tâm Viện của Thái phu nhân, biến thành Hoán Nguyệt Cư của Lâm thị.
Một đôi nhi nữ đều nhận được sự yêu thích của đám ca ca tỷ tỷ, Lâm thị rất vui mừng, Quách Kiêu, Đình Phương và chất tử chất nữ đến, nàng liền thối lui đến phòng lớn đợi, lưu noãn các lại cho bọn nhỏ, chỉ chừa nhũ mẫu và hai đại nha hoàn ở một bên hầu hạ, miễn cho Mậu Ca Nhi khóc rống lên mà đám ca ca tỷ tỷ lại dỗ dành không được.
Mậu Ca Nhi vừa ăn no, ngửa mặt nằm ở trên giường, mắt to một hồi chuyển hướng sang bốn tỷ tỷ phía bên trái, một hồi lại nhìn sang Quách Phù Quách Thứ phía bên phải, cái đầu nhỏ hết uốn trái rồi lại uốn phải, bên nào có giọng nói liền hướng sang bên đó. Bởi vì đứng ở trước giường Quách Kiêu chưa bao giờ lên tiếng, nên tiểu gia hỏa đại khái cũng không biết nơi này còn có một vị huynh trưởng.
"Tổ mẫu nói, Ngũ đệ lớn lên giống đại ca khi còn bé như đúc." Vân Phương điểm một cái lên bàn tay mập của Mậu Ca Nhi, ngó ngó Quách Kiêu nói.
Quách Kiêu mặt không biểu tình.
Tống Gia Ninh cẩn thận quan sát đệ đệ, ngoại trừ đôi mắt cực giống phụ tử Quách Bá Ngôn, Quách Kiêu, nhưng các đường nét khác thì không nhìn ra, một là đệ đệ quá nhỏ ngũ quan chưa có nẩy nở, hai là nàng làm sao biết được Quách Kiêu khi đầy tháng là cái dạng gì.
"Lớn lên giống đại ca, nhưng tính tình tuyệt đối đừng theo đại ca." Quách Thứ vô cùng lo lắng nghiêm túc nói.
Quách Phù gật đầu, chăm chú nhìn Tứ muội muội nhu thuận đáng yêu ở đối diện, cười nói: "Vẫn là giống như An An tốt, béo một chút, vừa vặn làm bạn với An An."
Tống Gia Ninh tức giận liếc hắn.
Mấy huynh muội cười cười nói nói, Lâm thị đi đến, bọn nha hoàn đồng loạt hành lễ, ba cô nương không nhúc nhích, ngồi trên ở trên giường cười với Lâm thị, huynh đệ Quách Phù Quách Thứ nhanh nhẹn đồng thời nhảy xuống đất, cung kính hô to "Đại bá mẫu". Lâm thị gật gật đầu với ba thiếu niên lang, sau đó đưa một tờ thiếp mời màu đỏ chữ vàng cho Quách Kiêu, cười nói: "Ngày kia Thọ vương phủ mời tiệc, chỉ mời Sở Vương, Duệ Vương, Tứ điện hạ và công chúa, Thọ vương nói hai phủ chúng ta ở kế nhau, các ngươi vừa là huynh tỷ bà con với công chúa, cố ý mời các ngươi ngày ấy đi Vương Phủ cùng nhau ăn tiệc thường niên."
Quách Kiêu vô ý thức nhíu mi, nhận thiếp mời, phía trên quả nhiên đúng như kế mẫu nói.
Đám Thiếu niên lang ổn trọng chút ít, Vân Phương cao hứng nói: "Tốt tốt, Vương Phủ lớn như vậy, ta đã sớm nghĩ tới đi dạo một chút."
Đình Phương nhìn Lâm thị, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân, ta lớn rồi, nên sẽ không đi, để bọn muội muội đi đi." Nàng năm sau sẽ mười sáu rồi, tổ mẫu lần trước đã nói rõ muốn chuẩn bị hôn sự cho nàng, cho nên nàng không thích hợp tụ tập ở những chỗ náo nhiệt, dù sao Sở Vương, Duệ Vương, Thọ vương cũng lớn, cũng không phải biểu ca ruột thịt.
Lan Phương mười ba tuổi cũng lắc đầu.
Tổng cộng bốn tỷ muội, hai người đều không đi, Vân Phương ôm cánh tay Tống Gia Ninh, vội la lên: "An An ngươi theo ta đi!" Cho dù thế nào cũng phải mang theo một tỷ muội làm bạn.
Tống Gia Ninh theo bản năng nhìn mẫu thân. Lâm thị ôn nhu cười yếu ớt, nữ nhi qua năm cũng mới mười hai, ngược lại không cần quá kiêng kỵ, bà theo ý nữ nhi, hơn nữa Lâm thị biết rõ, nữ nhi chín phần chín là nguyện ý đi, từ lúc Thọ vương chuyển tới đây, nữ nhi liền ba ngày hai bữa nói thầm tình huống trong vườn Thọ vương phủ, cái gì Thọ vương phủ trồng cây hồng, trên cây kết rất nhiều quả hồng xanh, qua hai tháng, vừa nuốt nước miếng nói cho nàng biết, quả hồng của Thọ vương phủ
biến thành màu vàng..
Hiện tại trên phố đã có bán quả hồng, Lâm thị bảo quản sự mua quả hồng cho nữ nhi, nhưng hai cây hồng ở Thọ vương phủ treo đầy quả hồng vàng óng, chẳng những khiến người thèm ăn, cũng khiến người muốn đi nhìn dưới tàng cây một cái. Thượng Ca Nhi của tam phòng cũng náo loạn nhiều lần, nói là muốn leo lên cây chơi, hiện tại Tam phu nhân đều không cho tiểu gia hỏa chạy ra hướng hậu hoa viên.
Mẫu thân không giúp nàng nghĩ kế, Tống Gia Ninh hơi mím môi, trong lòng phảng phất có hai tiểu nhân đang đánh nhau. Một người muốn đi Thọ vương phủ nhìn cây hồng, một người nhắc nhở nàng Đoan Tuệ công chúa không phải người dễ chọc.
"An An đi đi, yên tâm, có chúng ta ở đây, công chúa không dám khi dễ ngươi." Quách Phù khinh thường nói. Mỗi lần mấy huynh muội đi dạo ở hậu hoa viên, Tứ muội muội đều nuốt nước miếng với cây hồng ở Thọ vương phủ, Quách Phù đoán được muội muội khẳng định muốn đi, chỉ là cố kỵ Đoan Tuệ công chúa mà thôi.
"Đúng rồi đúng rồi, cùng đi đi, không chừng Vương Gia còn cho phép chúng ta tự mình hái quả hồng nữa đó." Vân Phương nhiệt tình khuyến khích Tống Gia Ninh, nàng cũng thích ăn quả hồng, bọn hạ nhân mua được có thể giống mình tự hái nhau sao?
Tống Gia Ninh vốn là muốn đi, hiện tại ca ca tỷ tỷ cũng khuyên, nàng liền cười, vừa muốn gật đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quách Kiêu, đôi mắt màu đen âm u nhìn nàng chằm chằm. Tim Tống Gia Ninh co rụt lại, nhưng dù sao cũng không giống như lúc vừa mới vào phủ, nàng tuy rằng vẫn sợ Quách Kiêu, nhưng cũng không đến mức sợ đến mức cái gì cũng nghe theo hắn. Tống Gia Ninh rất rõ ràng, Quách Kiêu xem thường nàng, hoài nghi nàng thông đồng với Thọ vương, sợ nàng làm hỏng mất thanh danh các cô nương Quốc Công Phủ, nhưng Tống Gia Ninh căn bản không có tâm tư này, người đoan chính không sợ bóng gió, nàng không phạm sai lầm, Quách Kiêu có thể làm gì?
"Ừ, chúng ta cùng đi." Bỏ qua Quách Kiêu im lặng phản đối, Tống Gia Ninh cười nói với Vân Phương.
Nhưng Quách Kiêu trả thiếp mời lại cho Lâm thị, nghiêm mặt nói: "Thọ vương phủ không phải láng giềng bình thường, việc này kính xin mẫu thân hỏi phụ thân một chút."
Lâm thị gật gật đầu, nhận thiếp mời, cười nói: "Vậy các ngươi tiếp tục chơi đi, buổi trưa đều ở đây ăn nhé."
Đám người Quách Phù vội vàng nhã nhặn từ chối, ngồi một hồi lập tức quay về viện của mình.
Đệ đệ rốt cuộc biến thành của mình rồi, Tống Gia Ninh ngồi xếp bằng xuống, cẩn thận từng li từng tí ôm Mậu Ca Nhi vào trong ngực, nhìn sao cũng không thấy đủ.
Màn đêm buông xuống, Quách Bá Ngôn hồi phủ, ôm ôm Mậu Ca Nhi, sau đó giao nhi tử cho nhũ mẫu, hai vợ chồng mang theo Tống Gia Ninh cùng nhau dùng cơm tối. Quách gia không có quy củ ăn không nói, Lâm thị gắp đồ ăn cho nữ nhi, dùng được một nửa mới nhớ tới chuyện thiếp mời, dịu dàng nhỏ nhẹ nói với Quách Bá Ngôn: "... Đình Phương, Lan Phương đều nói không đi, Thế tử xin ngài làm chủ."
Trưởng nữ, chất nữ cũng rất hiểu chuyện, Quách Bá Ngôn hài lòng gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Mẫu thân ngày ấy muốn đi An quốc tự, Bình Chương, Phù ca đi theo, chỗ Vương Phủ, gọi Thứ ca mang theo An An, Vân Phương đi là được rồi."
Tuyên Đức Đế kiêng kỵ nhất các hoàng tử kết bè kết cánh, Quách Bá Ngôn đến nay cũng không nghĩ ra vì sao Tuyên Đức Đế lại quyết định lập Thọ vương phủ ở bên cạnh nhà mình, tuy rằng Thọ vương nhất định vô duyên với ngôi vị hoàng đế, nhưng Thọ vương là huynh đệ ruột thịt với Sở Vương, nếu như Sở Vương cố tình lôi kéo hắn, hoàn toàn có thể ngụy trang mượn cớ tới Thọ vương phủ thăm đệ đệ chạy tới đây.
Lòng vua khó dò, Quách Bá Ngôn không thể không cẩn thận làm việc, mặt mũi Thọ vương không thể bác bỏ, nhưng nên kiêng kỵ thì vẫn phải kiêng kỵ, chỉ có ba cháu trai bất hảo và hai a đầu choai choai, cho dù truyền tới tai Tuyên Đức Đế, Tuyên Đức Đế cũng sẽ không nghi kỵ cái gì.
Lâm thị học việc quản gia rất nhanh, nhưng triều đình đại sự nàng không hiểu, Quách Bá Ngôn nói như thế nào nàng liền xử lý thế ấy, hôm sau bọn nhỏ tới đây, nàng liền chuyển đạt ý tứ của Quách Bá Ngôn.