Edit: Thỏ
Quay về nhà, Vu Sinh cầm lấy thuốc sau đó nhốt Trần Dương ở ngoài hành lang.
Ngô Đồng mơ màng ngủ đến buổi trưa mới tỉnh, vừa mở mắt đã thấy Vu Sinh ngồi bên cạnh chằm chặp nhìn mình. Thấy anh đã tỉnh, hắn bèn đưa tay sờ trán anh: “Em đỡ hơn chút nào chưa?”
Ngô Đồng hơi rụt lại, khẽ cử động thì thân thể nhói đau, còn có nơi đó nữa. Rõ ràng muốn hắn lập tức biến mất nhưng anh không có biện pháp nào ngoài việc nén đau bảo. “Cũng tốt, Trần Dương đâu?”
Không biết câu này đâm trúng lỗ thở nào của Vu Sinh mà sắc mặt hắn trở nên u ám. “Còn sống, em ăn chút gì đi.”
Ngô Đồng miễn cưỡng uống xong bát cháo, anh ngước nhìn đồng hồ báo thức trên giường. Giờ đã là buổi trưa, cả kinh nói: “Hôm nay tôi có lớp mà.”
“Xin nghỉ!” Hắn đem chiếc điện thoại đồ đá nhét vào tay Ngô Đồng.
Anh đành xin nghỉ sau đó nằm xuống. Rõ ràng toàn thân vô cùng uể oải nhưng làm cách nào cũng không ngủ được, lại ngồi lên.
“Em muốn làm gì?” Vu Sinh đỡ anh, tuy anh né tránh nhưng sức lực trên cánh tay anh vẫn như cũ.
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
“Tôi dìu em đi.”
“Không cần!”
Vu Sinh giả như không nghe, nửa ôm nửa dìu mà đưa Ngô Đồng vào nhà vệ sinh. Anh nhìn mình phản chiếu trong gương, da dẻ tái nhợt, môi bị sưng và tơ máu giăng đầy mắt. Khẽ cúi đầu, anh tự giễu mình bằng nụ cười nhếch mép. Đây là bộ dáng làm tình quá độ đấy thôi.
“Không phải em muốn đi vệ sinh?” Vu Sinh nhìn Ngô Đồng bất động rất lâu khiến hắn đâm ra khó hiểu. “Hay mất sức rồi?”
“Không phải.” Ngô Đồng lắc đầu một cái. “Chưa muốn đi, tôi phải tắm, anh có thể ra ngoài hay chăng?”
“Để tôi giúp.” Vu Sinh phớt lờ lời của Ngô Đồng, hắn xả một bồn nước lớn, xắn tay giúp Ngô Đồng tắm rửa.
Phản kháng không được cũng chỉ biết chịu đựng, sau khi Ngô Đồng tắm rửa sạch sẽ thì toàn thân thoải mái rất nhiều, quần áo cũng do Vu Sinh giặt. Ngô Đồng tiếp tục được bế vào trong chăn, nhắm mắt thì ngủ.
Trần Dương nóng ruột thấp thỏm bên ngoài, lần thứ hai trông thấy Ngô Đồng đã là chạng vạng.
Không khí trên bàn cơm rất yên tĩnh, Trần Dương ăn thức ăn mua bên ngoài về, Ngô Đồng thì ăn cháo do Vu Sinh nấu. Anh khẽ đưa một bát cháo cho Trần Dương, nhưng y cũng không dám ăn.
Bình thường Trần Dương ăn uống mất nết nhưng giờ khắc này tuyệt đối nhã nhặn, thậm chí y còn không dám phát ra âm thanh vì sợ Vu Sinh ngứa tai. Mà y cũng chẳng có khẩu vị nữa.
Ngô Đồng nhạt miệng, rõ ràng là cháo nấu đặc thơm lừng nhưng anh