Edit: Thỏ
Trưa tan trường, Ngô Đồng và mấy học sinh trong lớp cùng đi thăm Văn Thanh, trong số đó có Tiếu Nhạc Nhạc tham gia nhưng Trần Thần từ chối. Bởi nó bất giác nghĩ đến bóng người hôm qua – kẻ dùng lọ hoa muốn hại cô Văn. Rồi đang yên đang lành cô bị tai nạn giao thông, nhưng cô Văn vốn là giáo viên, bình thường cũng rất dịu dàng, chín chắn, tại sao đột nhiên vượt đèn đỏ?
***
Trong phòng bệnh, Văn Thanh tái nhợt nằm trên giường. Đùi phải gãy xương, đầu bị va đập.
“Vẫn chưa biết chắc, đầu bệnh nhân chấn thương quá nặng.” Y tá đứng một bên giải thích.
“Sao nét mặt cô đau đớn thế?” Một bạn nhìn vẻ mặt bỗng nhiên trở nên đau đớn của Văn Thanh, vội vàng hỏi.
Ngô Đồng nhìn lại, đúng là Văn Thanh rất khổ sở, bất an. Cô chau mày, nhếch môi, vầng trán đều là mồ hôi lạnh.
Văn Thanh đúng là rất khổ sở. Rõ ràng cô chỉ đứng bên vệ đường chờ đèn đỏ thôi, bất thình lình có một đôi tay đẩy cô nhào về phía trước. Cô trơ mắt nhìn ô tô tông vào mình, cho dù cách một lớp áo khoác nhưng cô vẫn cảm nhận được đôi tay lạnh lẽo kia khiến lưng cô nhói buốt.
[ Cô mạng lớn thật đấy, vậy mà cũng sống sót được. ]
Là ai ở trong bóng tối nói với mình? Lời nói đầy ác ý, tối tăm khiến Văn Thanh bất giác run rẩy.
[ Sao cô dám tiếp cận Đồng Đồng? Cô dựa vào đâu tơ tưởng em ấy? Đồng Đồng là của tôi! Của tôi! ]
Bàn tay băng giá vô hình bóp chặt cổ Văn Thanh.
Thả tôi ra! Anh là ai! Đồng Đồng là ai! Văn Thanh khổ sở dãy dụa, cô không muốn chết. Cô còn trẻ, còn rất nhiều thời gian, cô không muốn cứ thế mà qua đời!
“Xảy ra chuyện gì thế?” Ngô Đồng vội vàng giữ lấy Văn Thanh bắt đầu giãy dụa kịch liệt.
“Ngăn bệnh nhân, đừng để cô ấy cử động mạnh!” Y tá vừa hô to vừa ghìm chặt Văn Thanh.
Mấy đứa nhỏ sợ hết hồn, chúng muốn giúp đỡ nhưng không dám tùy tiện chạm vào, vì sợ sẽ làm thương tích của cô Văn thêm nặng hơn.
Bác sĩ mau chóng có mặt, Văn Thanh quẫy đạp đến mức vết thương trên đùi bắt đầu chảy máu, những người khác cũng không dám buông lơi cô.
“Tiêm thuốc an thần, tăng dưỡng khí, những người khác ra ngoài ngay.”
Ngô Đồng và học sinh đành đứng chờ ở cửa phòng bệnh, một lúc sau Văn Thanh được đẩy từ trong phòng ra, do đã tiêm thuốc an thần nên cô đã thiếp đi.
“Vết thương bệnh nhân vỡ rồi, phải khâu lần nữa.”
“Cô ấy không sao chứ?”
“Vừa rồi không hiểu vì sao bệnh nhân bị nghẹt thở, giờ đã bình thường. Chúng tôi sẽ khâu lại vết thương nhưng hồi phục hay không phải chờ bệnh nhân tỉnh dậy mới biết.”
Ngô Đồng thở phào nhẹ nhõm, anh nhận ra lưng áo mình cũng ướt đẫm mồ hôi: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Việc nên làm.” Bác sĩ vội vàng chạy tới phòng phẫu thuật.
“Đúng là dọa chết tôi.” Bà Văn vừa mới ra ngoài mua cơm trưa trở lại, hốc mắt đỏ hoe. “Thầy Ngô cứ về đi dạy đi, ở đây để tôi trông nó là được.”
Ngô Đồng nhìn đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm nữa bèn nói: “Vậy bác giữ sức khỏe, có gì cứ gọi điện cho cháu. Giờ cháu đưa sấp nhỏ về trường đây.”
“Ừ, chào thầy Ngô.”
[ Khổ sở lắm sao? ]
Thanh âm tàn ác vang bên tai khiến Văn Thanh muốn chạy trốn nhưng không thể cử động, tựa như trò chơi mèo vờn chuột, đối phương không để cô thoải mái nhưng cũng không buông tha cô.
[ Này, dáng vẻ cô bây giờ xấu xí lắm, Đồng Đồng của tôi sao có thể chú ý đến cô? ]
[ Đồng Đồng phải đi, tôi cũng nên đi rồi. Nhớ là phải tránh xa Đồng Đồng đấy, lần sau không chỉ thế thôi đâu. Muốn nếm thử cảm giác bị chặt đứt tay chân rồi bỏ vào lọ thì cứ việc… ]
Thanh âm dần dần tan biến.
Văn Thanh run rẩy khóc rống, bởi lẽ còn sống sau vụ tai nạn nên nỗi sợ hãi to lớn cũng có chút vơi đi.
“Bác sĩ ơi, bệnh nhân chảy nước mắt kìa!” Y tá lau lấy nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gò má cô. “Có phải thuốc gây tê không đủ?”
Bác sĩ nhíu mày cũng không rõ lắm, lẽ nào tai nạn đã làm tổn thương tuyến lệ của bệnh nhân? Sao thế được…
Hai ngày sau, Văn Thanh đã tỉnh.
Ngô Đồng và nhóm học sinh cùng đến thăm nom cô, đặt hoa vào bình hoa, anh bèn ngồi xuống bên mép giường. “Cô đỡ chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, cảm ơn thầy và các em đã đến thăm.” Sắc mặt cô