Dạ Huân Vũ lúc này vô tình gõ cửa đi vào cả quản gia Chu cũng vào theo không nghĩ lại bắt gặp tình cảnh đỏ mặt kia.
"Khụ.
.
khụ.
.
tôi đến có chút chuyện bàn với cậu" - Dạ Huân Vũ có thể cảm nhận được cái tên Ngự Cẩn Thiên kia đang rất bực tức muốn bóp ch.ết cậu ta.
"Tôi.
.
tôi đi chuẩn bị trà ạ" - Quản gia Chu nhanh rời đi ngay sau đó.
Ninh Tư Kiều thật sự muốn đội quần chạy ra ngoài thật là xấu hổ mà, cô nhanh chóng chỉnh lại quần áo chạy một mạch ra ngoài.
!.
Không gian giữa Dạ Huân Vũ và Ngự Cẩn Thiên có chút không thoải mái vì một số chuyện bất đồng.
"Tôi có cách của mình cậu không cần lo nhiều"
"Cẩn Thiên cô ta là kẻ thù đấy!.
có khi cô ta sẽ giết cậu như chơi cũng không chừng" - Dạ Huân Vũ bất mãng với thái độ không lo không nghĩ của hắn.
"Lo xa quá rồi đấy, cô ta không có gan vậy đâu"
"Cậu chẳng lẻ quên vụ việc năm đó.
.
"
"Huân Vũ.
.
đừng có nhắc lại với tôi, phiền cậu khám bệnh rồi giờ tôi ổn hơn nhiều cậu có thể đi rồi"
"Thôi được rồi, nhưng cậu nên cẩn thận với cô ta thì hơn tôi đi trước đây"
Dạ Huân Vũ rời đi, Ngự Cẩn Thiên rơi vào trầm lặng một lúc lâu ngẫm nghĩ vào cái ngày ba năm trước vì lần đó hắn suýt bị một cô gái ám sát chết cũng chính là người mà đầu tiên được hắn thừa nhận là bạn gái.
"Cậu chủ.
.
lão gia ngài ấy lại đến"
"Đã nói là đừng để tôi gặp ông ta mà"
"Thật.
.
thật ra tôi có nói nhưng.
.
ông ấy nói là muốn gặp cô Ninh chứ không phải cậu"
"Gì ? Cô ấy đâu rồi"
"Dạ đang ở phòng khách nói chuyện với lão gia"
Ngự Cẩn Thiên nhanh chóng đi một hơi xuống tầng dưới phòng khách, nhìn thấy bầu không khí có vẻ là bất bình thường lão già kia lại muốn làm gì nữa đây.
"Chẳng phải tôi đã nói đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi sao"
"Ta đến gặp Ninh tiểu thư chứ không phải đến để cãi vả với con"
"Xem ra chuyện cũng đã nói xong rồi nhỉ" - hắn nhìn ly trà trên bàn cũng hết phân nữa, có vẻ họ đã nói gì đó không ít.
"Thôi được rồi ta đi trước vậy, cô Ninh mong cô hãy suy nghĩ với đề nghị của tôi" - Nét mặt trầm lạnh cả bàn tay của cô vô thức siết chặt lại không cam lòng.
!
Sau khi Ngự Hàng Tướt rời đi, Ngự Cẩn Thiên xoay người nhìn cô có gì đó không bình thường.
"Ông ta nói gì với cô ?"
"Không có gì chỉ kể về mối quan hệ giữa anh và ông ấy bất đồng không muốn tôi ở gần anh thôi"
"Chỉ vậy thôi ?"
"Ừm, có thế thôi" - nét mặt của hắn vẫn hoài nghi có gì đó không đúng, động tác siết chặt bàn tay giống như oán trách tức giận rõ ràng là có chuyện gì đó.
Ninh Tư Kiều rời đi trước, Ngự Cẩn Thiên lúc này lại nhận được điện thoại từ Kim Hằng Ngôn nên nhanh chóng lái xe đến công ty.
!
Trong phòng lạnh lẽo, tại sao cô chẳng nhớ gì nhỉ cả hình dáng cha mẹ ruột cô thế nào cô còn chẳng biết dựa vào cái gì lại phải tin ông ta.
"Tôi nhìn cô