Lôi Kiều nhướng mặt nhìn họ, Lăng Hạo vì mất quá nhiều máu nên rơi vào bất tỉnh nằm bất động ở kia.
"Tại sao mày lại may mắn như vậy, tao biết mày sẽ không chết nên đã cố tình cho mày uống một loại thuốc do chính tao bào chế...mày hài lòng không ?"
"Mạt Linh Châu...cô vẫn đê tiện như vậy" - Lôi Kiều ngước mặt nhìn cô ta với ánh mắt hoàn toàn khác.
"Chậc, góp cuộc mày đã nhớ ra rồi nhỉ...nên cảm ơn tao đi chứ" - Mạt Linh Châu ngồi xuống tóm lấy tóc của Lôi Kiều kéo lên đau đớn, hai tay thì bị buộc siết lại không nhúc nhích được.
"Góp cuộc cô muốn gì ?"
"Mày cướp đi anh ấy..tao đương nhiên không thể để yên toại nguyện cho các người, cũng rất cảm động đấy..anh ta thật sự rất yêu mày"
"Cô đã làm cái gì rồi hả.."
"Vạn Sơn quanh năm thú dữ ăn thịt còn cả thời tiết giá lạnh khắc nghiệt đường đi hiểm trợ âm u, loại cây có thể giải độc cho mày lại nắm sâu trong rừng cao anh ấy vẫn không màn lên đó tìm cho mày...chắc đã bị xé xác rồi cũng nên"
Hai mắt Lôi Kiều trợn tròn kinh hãi, Ngự Cẩn Thiên đã nói dối cô công tác ở nước ngoài hoá ra anh ấy đã mạo hiểm đi tìm thuốc giải cho cô.
Trong tâm trí cô lúc này trống rỗng lại cực kì kích động.
"Đến đây là đủ rồi.." - Mã Phượng Nghi lấy ra một khẩu súng chỉa vào Lôi Kiều nhưng khi phát đạn bắn ra thì Lôi Kiều sững sờ.
"Lăng Hạo..." - Tiếng thét vô vọng nhìn người đàn ông đỡ đạn cho mình chết đi.
"Kiều..anh xin lỗi..hãy tha thứ cho anh.." - Lăng Hạo chỉ còn chút hơi thở cuối cùng đưa tay chạm vào tay cô và gương mặt đầm đìa nước mắt kia lần cuối cùng rồi nhắm mắt rời đi sau câu nói của cô.
"Em chưa từng hận anh...Lăng Hạo"
"Ngu ngốc" - Mạt Linh Châu dựt lấy khẩu súng bắn vào Lôi Kiều nhưng sau đó cô tránh được đá bay khẩu súng xuống đất.
"Muốn chơi đúng chứ..tôi chơi với hai người" - Cách tháo dây trói cô cuối cùng cũng áp dụng được, Mạt Linh Châu kinh ngạc nhanh nhặt khẩu súng lên bắn vào cô nhưng đều hụt.
"Bắt nó lại"-Mạt Linh Châu hét lớn, Mã Phượng Nghi nhanh chóng bay đến nhưng phát đạn vô ý của Mạt Linh Châu đã khiến Mã Phượng Nghi mất mạng.
"Nếu đã không còn tính người thì tôi cũng chẳng cần nhân nhượng với các người làm gì" - Lôi Kiều đẩy Mã Phượng Nghi ngã xuống đất.
"Lấy ả làm bia đỡ đạn..mày cũng thâm độc thật".
Cuộc chiến giữa hai người phụ nữ giống như ngòi lửa chuẩn bị bùng nổ vậy, Lôi Kiều nhanh tay ném một thanh sắt gần đó trúng tay cô ta khẩu súng cũng vì vậy mà rớt xuống.
"Cô nên chấm dứt cuộc đời rồi" - Lôi Kiều đá một cú mạnh vào bụng ả khiến cô ta mất thăng bằng khuỵ xuống ôm bụng.
"Con khốn.."
Dứt câu Lôi Kiều đánh mạnh vào mặt cô ta rồi nhanh cướp đi khẩu súng chỉa vào đầu cô ta,