Ngự Cẩn Thiên ra ngoài, ném điện thoại cho Trương Hạn chỉnh lại áo khoác nói.
"Kiểm tra cái điện thoại này lấy hết thông tin rồi đập bỏ nó đi..đập nát nó rõ chưa"
"Sếp à từ khi nào sếp sài di động loại cũ thế này thế"
Ngự Cẩn Thiên liếc mắt qua cậu ta ngay lập tức cậu ta im miệng hiểu rõ, hai ba người khác cũng nhanh chóng ra ngoài.
....
Bên trong, Ninh Tư Kiều vẫn cảm thấy bình thường cho đến khi nhiệt độ ở đây tăng cao lên cả người cô bắt đầu trở nên nóng nực.
Giống như bị lửa đốt vậy đến mức tay chân nhũn cả ra không bước đi nỗi.
"Tên khốn đó..cho mình uống cái quái gì vậy.."
Lúc này một lão già bên ngoài đi vào, nhìn cô thèm thuồng không khỏi cười thích thú, tiến gần lại người cô không chút sức lực chỉ cố gắn đứng dậy lùi lại.
"Oh..đẹp quá..Ngự tổng đúng là có tâm nha.."
"Tránh ra.."
"Thôi nào..đừng ngại, lão gia rất thương em mà.."
"Aa..lão già thối muốn chết sao.." - Ninh Tư Kiều đá một cú vào chỗ hiểm khiến ông ta xanh cả mặt đau đớn tức giận tóm lấy tóc cô.
"Con khốn, rượu mời không muốn uống muốn uống rượu phạt à..lão đây sẽ cho mày toại nguyện"
"Là ai chết thì chưa biết đâu lão già chết tiệt" - Ninh Tư Kiều được học khả năng phòng vệ từ nhỏ nên đối phó với lão này là hoàn toàn dễ dàng chỉ là..tác dụng thuốc càng lúc càng nặng khiến cô bắt đầu mơ hồ.
Ninh Tư Kiều dùng hết sức lực đạp một cái khiến ông ta ngã vào hàng sắt, bên ngoài Ngự Cẩn Thiên cũng đi vào nhìn thấy mớ hỗn độn này nét mặt thích thú cười khẩy đi đến chỗ cô.
"Oh..đúng là người được Dương Thương đào tạo, có loại thuốc đó trong người mà vẫn còn tỉnh táo thế"
"Ngự tổng..cô ta đúng là không hiểu chuyện để tôi xử lí cô ta" - lão già lập tức dậy đi đến định tóm lấy cô thì bị Ngự Cẩn Thiên một tay nắm cổ áo siết lại cứ muốn chết ngạt vậy.
"Tôi cho phép ông vào đây hửm ?"
"Không..Ngự..Ngự tổng tôi sai rồi..tôi không dám nữa xin tha cho tôi đi"
"Chậc.." - Hắn nụ cười lạnh lùng dùng lực siết cổ lão già cho đến khi tắt thở chết ngay trước mặt của Ninh Tư Kiều.
Chỉ một tay mà hắn giết người nhanh như vậy ngay trước mặt cô hắn không hề tỏ ra một cảm xúc nào ngoài việc thích thú cười cợt, dẫm lên tay cái xác đó nhìn cô.
Giống như một con ma cà rồng khát máu vậy.
"Đừng..lại gần tôi.."
"Nhìn kìa..cơ thể nóng cả rồi sao"
"Anh đã cho tôi uống cái gì vậy hả.."
"Thuốc kích d/ục..một loại đặc chế lượng cao không có thuốc giải thì cô sẽ chịu nỗi đau như lửa đốt sống không bằng chết đấy" - ngón tay v.uốt ve chiếc đùi trắng nõn thon dài mịn màn, đúng là loại đặc biệt cứ như châu báu vậy.
Không ngờ chỉ một lúc không để ý là lão già đó lại đi đến tận đây bộ dạng phê thuốc như thế.
Ninh Tư Kiều toàn thân nhũn ra không còn chút sức lực nào đột nhiên trong vô thức hiện ra không ít hình ảnh mơ hồ...người phụ nữ trong tiềm thức đó là ai lại bỏ rơi cô sao..người đó nói gì vậy không thể nghe..
"Nếu cô cứng đầu như thế thì chẳng có gì để nói dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi.." - Ngự Cẩn Thiên đứng dậy nhìn cô cười lạnh quay lưng chuẩn bị rời đi.
"Tôi..sắp không được rồi.." - Ninh Tư Kiều một