Phí Tử Ngang cả một đêm không chợp mắt.
Lòng hắn giống như bị đè một tảng đá lớn, khiến cho hắn buồn bực đến không thở nổi.
Hắn cảm thấy sự tình không đơn giản như thế.
Cá tính dì Mai hắn biết rõ, dì cư xử bình tĩnh, kết quả sự việc lại có thể khiến người ta sợ hãi.
Hắn ngồi trên sô pha kí túc đợi đến hừng đông.
Tiểu Kì không về.
Gọi di động cậu, vẫn là tắt máy.
Mất tin tức của cậu khiến Phí Tử Ngang lo đến sắp phát cuồng!
A, có thể nào cậu ấy trực tiếp đi học không?
Đúng, nhất định là thế. Tiểu Kì biết mình đang đợi cậu ấy, nhất định sẽ về.
Ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, Phí Tử Ngang vội vàng chạy tới phòng học.
“Vương tử, chào.”
Một bước vào phòng học, các học sinh đều ân cần hỏi thăm hắn, nhưng Phí Tử Ngang lại không trả lời.
Không có lòng dạ nào.
Chỗ ngồi của Tiểu Kì không một bóng người.
“Các người có thấy Mạnh Niệm Kì không?”
“Không có a, cậu ta không đi học.”
“Cậu ta sẽ không đến đâu.” Có một bạn nam đột nhiên chạy đến bên Phí Tử Ngang hưng phấn nói, “Vương tử, tin tốt a, nghe nói Mạnh Niệm Kì muốn chuyển trường!”
“Cái gì?” Phí Tử Ngang trong lòng giật mình: “Cậu nói bậy!”
“Là thật, mẹ em làm phòng giáo vụ a, sáng sớm đã nhận được điện thoại của mẹ Mạnh Niệm Kì, nói từ nay trở đi không đến học nữa, vài ngày sau sẽ làm thủ tục chuyển trường cho cậu ta.”
“Mẹ ơi, đây đúng là tin tức động trời a!”
“Thật tốt quá, không có Mạnh Niệm Kì, Vương tử lần này thắng chắc!”
“Vương tử, chúc mừng anh a.”
Mấy nam sinh cao hứng bàn luận, đều cảm thấy Vương tử nhất định cũng sẽ cao hứng, không ngờ sắc mặt Phí Tử Ngang đột nhiên biến đổi, phẫn nộ mà gầm nhẹ: “Câm mồm! Đều câm mồm cho tôi!”
Cả phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.
Bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Vương tử dịu dàng cao quý không khống chế được như vậy!
Phí Tử Ngang trong mắt tràn ngập sự không dám tin cùng kinh hoảng phẫn nộ.
“Chuyển trường cái gì? Tôi tuyệt đối… Tuyệt đối không chấp nhận!” Hắn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xoay người bỏ đi.
Xe thể thao nghìn vạn của Phí Tử Ngang, một đường chạy tới trấn Y Lĩnh.
Xe két một tiếng, dừng ngay cửa nhà Mạnh Niềm Kì.
Cửa chính quán ăn khóa chặt.
Phí Tử Ngang vội xuống xe, không ngừng nhấn chuông, nhưng không ai đáp lại.
Đang lúc hắn phát sầu, vừa vặn thấy bác Vượng đi qua, vội ngăn ông lại: “Bác Vượng.”
“A, là bạn học A Kì. Oa, xe này của cháu? Thật trâu bò a!”Bác Vượng hưng phấn mà sờ đông mó tây trên xe thể thao.
“Bác Vượng, bác có biết Tiểu Kì đi đâu không?”
“Gì, nó không phải quay về trường sao?” Bác Vượng kinh ngạc hỏi.
Phí Tử Ngang nghe vậy liền hiểu ông nhất định không biết tin tức Tiểu Kì, thất vọng nói, “Không có, cậu ấy không về.”
“Lạ nhỉ, thế nó đi đâu? Quán ăn hôm nay cũng không mở. Có thể nào A Kì cùng mẹ nó ra ngoài thăm hỏi họ hàng không?” Bác Vượng đoán bừa.
“Thế bác Vượng có số điện thoại không? Cháu có việc gấp tìm Tiểu Kì.”
“A Mai không dùng di động, cái trò chơi thời thượng này, cô ấy nói không cần.”
“A…” Phí Tử Ngang thất vọng dựa vào xe. “Cháu ở chỗ này chờ họ.”
“Đừng, nhìn hôm nay, sẽ có mưa to. Nhiệt độ không khí trên núi thực sự thấp, cháu cứ qua nhà bác Vượng ngồi đi?”
“Không cần. Cám ơn bác Vượng. Cháu ở đây chờ.”
Mình muốn lúc Tiểu Kì về, ngay lập tức mắt có thể nhìn thấy mình đang đợi cậu ấy.
Mình nhất định phải tự hỏi cho rõ, tuyệt đối không để cậu ấy rời khỏi mình lần thứ hai!
Không ai biết, đáy lòng Phí Tử Ngang, kì thật vẫn bị nỗi lo bị bắt chia lìa bao phủ.
“Được rồi, nhà bác ở ngay đầu ngõ kia, cháu lúc nào qua ngồi a.”
“Cám ơn ạ.”
Bác Vượng đi rồi, Phí Tử Ngang cứ đứng ở đó chờ.
Không bao lâu, quả nhiên mưa to rơi xuống.
Không uống một hớp nước, không ăn một miếng cơm.
Mưa to lại càng không ngừng rơi.
Tiểu Kì vẫn không về.
Phí Tử Ngang từ phẫn nộ, khổ sở ban đầu, đến giờ chỉ còn lo lắng ngập lòng.
Bảo bối của anh, em rốt cuộc ở đâu?
Van em đi ra nhìn anh Ngang của em đi.
Có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau giải quyết.
Nếu dì Mai kiên quyết phản đối, anh sẽ quỳ xin dì. Cứ quỳ đến khi dì đồng ý mới thôi.
Vì em, anh cái gì cũng nguyện ý làm.
Tiểu Kì, bảo bối của anh, chúng ta rất vất vả mới gặp lại, anh không thể lại mất em!
Em ở đâu? Em rốt cuộc ở đâu?
Van em trở về, em trở về a!
“Tiểu Kì…” Phí Tử Ngang ôm đầu đau khổ kêu to!
Bên trong xe tràn ngập tiếng hồi âm tuyệt bọng không đành nghe…
Phí Tử Ngang rốt cuộc không chịu nổi nhớ nhung bảo bối của mình, mở cửa xe, vọt vào trong mưa…
Mưa lại càng lúc càng lớn.
Phí Tử Ngang dầm đến cả người ướt đẫm, nhưng hắn lại tuyệt không để ý, chính là hai mắt ngây dại ngóng nhìn cửa sổ phòng Tiểu Kì.
Đèn a, mày nhanh sáng lên đi.
Để cho tao biết bảo bối của tao bình an ở trong phòng.
Như vậy tao mới có thể nhìn thấy cậu ấy…
“Mẹ, bên ngoài mưa rồi… Anh ấy… Cả người đều ướt…”
Mạnh Niệm Kì trốn sau cửa sổ trơ mắt nhìn người cậu yêu nhất đang chịu khổ trong mưa, đau quặn lòng.
Kì thật cậu luôn ở nhà, cũng không đi đâu.
Từ lúc ra xem người yêu dấu, cậu liền không bước nổi, vẫn đứng bên cửa sổ.
Anh Ngang, anh có biết em đang nhìn anh không?
Vẫn cứ nhìn anh…
Lâm Nguyệt Mai không nói một câu mà giẫm máy may, trên mặt không chút thay đổi.
“Mẹ, xin mẹ… Để con xuống gặp anh ấy đi!”
Lâm Nguyệt Mai thoáng ngẩng đầu lên: “Con dám đi xuống một bước, mẹ sẽ không nhận con là con trai!”
“Mẹ…”
“Đi ăn cơm, con từ sớm đến muộn không uống một ngụm nước, không ăn một miếng cơm, chẳng lẽ không có cậu ta cuộc sống của con không qua nổi sao?” Lâm Nguyệt Mai nghiêm khắc nói.
“Con không ăn… Anh ấy cũng không ăn… Anh ấy… Anh ấy cứ chờ con… Cứ chờ con…”
Nước mắt đau lòng nhịn không được từng giọt rơi xuống…
“Chờ lâu không được, cậu ta tự nhiên sẽ hết hy vọng. Con không cần quan tâm cậu ta.”
Lâm Nguyệt Mai thấy con vẻ mặt thống khổ, trong lòng chua xót.
Nhưng bà phải cứng lòng, nếu không hậu họa khôn cùng.
Người thân phận như thiếu gia nhà họ Phí này, muốn gì được nấy, làm sao có thể quý trọng Tiểu Kì cả đời?
So với để con mình về sau bị người vứt bỏ mà tuyệt vọng, còn không bằng để bà nhẫn tâm một chút, bây giờ chia rẽ hai người.
Con đừng hy vọng vào hạnh phúc xa vời không có khả năng…
Mưa, càng lúc càng không ngừng rơi.
Phí Tử Ngang đứng trong mưa, đã quên cả thời gian.
Nhiệt độ không khí trên núi càng lúc càng thấp, mưa lạnh như băng quất lên người, khiến cho thân thể hắn không tự chủ mà run rẩy…
Có lẽ là vì từ sớm đến muộn không ăn cơm, hơn nữa khí lạnh xâm nhập, Phí Tử Ngang đột nhiên cảm thấy choáng váng, lảo đảo ngã ngồi xuống đất!
Anh Ngang!
Mạnh Niệm Kì ở sau cửa sổ thấy thế sợ hãi, kêu khóc quỳ xuống trước mẹ, “Mẹ, không được! Anh ấy sắp ngất rồi! Con phải xuống giúp anh ấy! Mẹ, xin mẹ!”
“Không được.” Lâm Nguyệt Mai cố gắng làm vẻ thờ ơ, nhưng đứa con quỳ gối trước mặt khiến bà vô cùng đau lòng, hai chữ này nói ra cũng không có lực như tưởng tượng.
Mỗi một người mẹ thấy con thế này, sẽ cảm thấy đau lòng, không biết làm nào cho phải.
“Mẹ, làm ơn! Để con nhìn anh ấy.” Mạnh Niệm Kì kéo tay mẹ khóc lóc cầu xin.
“Tiểu Kì, đừng như vậy, mẹ cũng là muốn tốt cho con…”
“Con biết, mẹ! Van mẹ, con không bao giờ ở bên anh ấy nữa! Con sẽ khuyên anh ấy về, con sẽ khuyên anh ấy từ bỏ, van mẹ. Mẹ!”
“Con…” Lâm Nguyệt Mai đau lòng nhắm mắt, “Đi đi, bảo cậu ấy về, đừng đến nữa.”
“Con sẽ… Mẹ, cám ơn mẹ.”
Mạnh Niệm Kì lau nước mắt, đứng dậy chạy vội đi…
Phí Tử Ngang tuyệt vọng cúi đầu, ngã ngồi trên đất.
“Anh mau đứng lên…”
Giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền vào tai, Phí Tử Ngang ngẩng phắt đầu…
“Tiểu Kì!”
Giống như