“Mau bỏ tôi xuống!” Mạnh Niệm Kì hổn hển mà trừng mắt hắn!
“Không bỏ.” Phí Tử Ngang ôm cậu, nhìn không chớp mắt mà tiếp tục về phía trước.
“Cậu điên à? Người khác sẽ thấy chúng ta thế nào?” Mạnh Niệm Kì nghĩ đến bản thân vậy mà bị người kia dùng cách bế công chúa rời đi, thực hạn không thể đào cái hầm mà chui vào.
“Điên chính là cậu! Không muốn sống nữa hả?” Phí Tử Ngang nghĩ đến một màn vừa rồi trong lòng còn sợ hãi, “Muốn anh hùng cứu mỹ nhân cậu còn sớm quấ.”
Mạnh Niệm Kì nghĩ hắn không thích mình chạm vào bạn gái hắn, trong lòng hơi khổ, không khỏi lạnh lùng mà nói, “Đúng, tôi chính là nghĩ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, liên quan gì đến cậu?”
“Như thế này liền khiến cậu hiểu chuyện gì liên quan đến tôi.” Phí Tử Ngang cũng lạnh lùng trả một câu.
“Cậu muốn làm gì?”
“Cậu nói coi?” Phí Tử Ngang dịu dàng cười.
Mạnh Niệm Kì nhịn không được run lên một chút. Quật cường như cậu cũng không nén nổi có chút không yên. Cậu rất rõ cá tính Phí Tử Ngang. Bình thường hắn luôn cười cười, một khi nổi giận lên, là ai cũng đỡ không nổi.
Mới trước đây cậu từng lĩnh giáo qua một hồi. Có lần cậu muốn tặng thiếu gia quà, một mình chạy tới hồ nước bắt nòng nọc, thiếu chút nữa chết đuối.
Lần đó cậu bị thiếu gia la mắng một chút, mông còn bị hắn hung hăng đánh vài cái, hại cậu khóc đến rất thê thảm.
“Cậu… Cậu sẽ không như trước đây đối với tôi…”
“Cậu nói gì?” Phí Tử Ngang vẫn cười đến dịu dàng như vậy.
“Cậu…” Ngay khi Mạnh Niệm Kì muốn mắng mỏ hắn một chút, hai người đã đến phòng y tế.
“Bác sỹ, cậu ấy bị thủy tinh cứa, xin mau xem giúp cậu ấy.”
“Được, mau đưa cậu ấy lên giường.” Bác sỹ trường vội vàng bắt đầu kiểm tra miệng vết thương của cậu.
“Thế nào? Có nghiêm trọng không?” Phí Tử Ngang căng thẳng hỏi.
“Tàm tạm, miệng vết thương không sâu, không cắt đến mạch máu chính. May mấy mũi là được rồi.”
“Vậy phiền bác sỹ, may miệng vết thương đẹp một chút.”
“Thần kinh, tôi cũng không phải con gái, ai để ý vết thương may có đẹp không?” Mạnh Niệm Kì tức giận mà trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Tôi để ý. Sau này là tôi muốn xem.” Phí Tử Ngang dõng dạc nói.
“Câm miệng!” Mạnh Niệm Kì mặt đều đỏ, liền vội cúi đầu sợ hắn nhìn thấy.
Phí Tử Ngang dịu dàng cười, cưng chiều mà xoa xoa đầu cậu, “Mau nhắm mắt lại, bác sỹ phải tiêm gây tê. Cậu không phải sợ nhất là nhìn thấy kim tiêm sao?”
Không ngờ hắn còn nhớ. Mạnh Niệm Kì trong lòng đầy đau xót.
Mới trước đây mỗi lần tiêm chủng, đều là thiếu gia tự ở bên cậu, dỗ cậu, khiến cho cậu không còn sợ hãi.
Chỉ cần có thiếu gia ở bên cạnh, cậu có thể an tâm.
Nếu người có thể không cần lớn lên, có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời thơ ấu vô ưu vô lo, không biết sẽ tốt biết bao nhiêu?
Mạnh Niệm Kì khổ sở mà nhắm chặt mắt lại.
Tiêm gây tê xong, bác sỹ cẩn thận khâu vết thương lại.
Bởi vì Mạnh Niệm Kì vẫn nhắm mắt, cho nên không thấy Phí Tử Ngang cùng bác sỹ trường bí mật bàn chuyện.
Qua một hồi lâu, Mạnh Niệm Kì mới nghe bác sỹ nói, “Rồi, may xong rồi. Nhớ kĩ lúc về không nêng đụng nước, để tránh vết thương nhiễm trùng.”
“Cám ơn bác sỹ.” Mạnh Niệm Kì mở mắt ra, lập tức thấy trên tay quấn đến dày cộp.
Băng một tảng lớn đến phát sợ!
Không thể nào? Cũng chỉ là chút thương nhỏ có cần thiết phải băng đến khoa trương như vậy không?
Mạnh Niệm Kì nghi hoặc nhìn bác sỹ.
Phí Tử Ngang mới không để cậu có thời gian đưa ra nghĩ vấn, vội hạ lệnh đuổi khách, “Bác sỹ, cám ơn ông. Ông bận thì đi đi.”
“A, đúng, tôi còn có việc phải làm, tôi bề bộn nhiều việc, bề bộn nhiều việc. Các cậu tự nhiên.” Bác sỹ ở trong nụ cười “dịu dàng” của Vương tử, vội vàng rời đi.
“Được rồi, kế tiếp có thể phải tính nợ của chúng ta.” Phí Tử Ngang đột nhiên sầm mặt.
Mạnh Niệm Kì tim nảy lên một cái.
Không, không thể nào? Hắn sẽ không muốn như trước đây chứ….
“Cậu… Cậu đừng xằng bậy! Tôi đã lớn, cậu không thể làm vậy với tôi! A a…. buông!”
Phí Tử Ngang không để ý giãy giụa của cậu, đem cậu lật người, lưu loát mà kéo quần cậu xuống…
Một cái mông vừa cong lại tròn lập tức hiện ra trước mắt.
Nơi này cùng thân thể màu tiểu mạch không giống nhau, cái mông không có trải qua những ngày phơi nắng hiển nhiên trắng nõn vô cùng đến mê người.
Hô hấp Phí Tử Ngang cứng lại.
Đẹp quá, đẹp đến khiến cho hắn hận không thể cúi đầu hung hăng cắn lên một miếng!
Nhưng hiện tại, hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Bốp… Bốp.
Mông Mạnh Niệm Kì bị đánh liên tục từng cái từng cái một.
“A a… buông! Khốn kiếp! Đừng đánh!”
“Hừ, về sau còn dám không để ý nguy hiểm cho bản thân, cứu người lung tung không?” Phí Tử Ngang không dừng động tác trừng phạt, vừa đánh vừa lạnh lùng hỏi.
“Liên quan cái rắm đến cậu! Cậu có đáng chết tôi, tôi vẫn muốn cứu cô ta!” Mạnh Niệm Kì quật cường nói.
“Cậu còn không chịu nhận sai?” Phí Tử Ngang nghĩ cậu có ý với Vưu Thiếu Vân, ghen tuông lại càng không yên lòng, khiến hắn lại xuống tay không lưu tình chút nào!
Bốp… Bốp…
Cái mông trắng nõn bị đánh cho hồng rực cả, thoạt nhìn rất đáng thương.
A a… đau quá!
Mạnh Niệm Kì đau đến hai mắt đẫm lệ, nhưng miệng vẫn không chịu lên tiếng cầu xin tha thứ.
Phí Tử Ngang đánh một lúc, thấy thiếu niên đem mặt chôn trong gối, thân thể càng không ngừng run rẩy, nhưng chết cũng không lên tiếng.
Hắn trong lòng râm ran, lập tức đem cậu keo lại gần, ôm vào lòng, động tác nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên…
Thiếu niên chính là hung tợn trừng hắn.
Nhưng đôi mắt đen ngập lệ này, cái mũi hồng hồng này, lại cực kì đáng yêu giống cún con, khí thế cực kì suy yếu của cậu, khiến cho Phí Tử Ngang thấy lại càng yêu.
“Quỷ thích khóc.”
“Ai khóc? Tôi không có.”
“Cậu mỗi lần đều nói như vậy, rõ ràng khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum, lại luôn nói mình không khóc. Quỷ xấu.” Phí Tử Ngang cưng chiều mà nhéo nhéo mũi cậu.
“Tránh ra đi! Tôi mới không như cậu! Bạch tuộc không máu không lệ!”
Cũng khó trách Mạnh Niệm Kì giận như vậy.
Thiếu gia tính tình tốt cả ngày luôn mỉm cười, mặc kệ gặp chuyện gì cũng như không thể đả kích hắn. Hắn cùng cậu từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhiều lần thấy thiếu gia giận dữ khó chịu, nhưng cho tới giờ còn chưa từng thấy hắn rơi nước mắt.
Tức chết người đi được!
Bạch tuộc! Hắn nhất định là bạch tuộc đầu thai!
Phí Tử Ngang nghe vậy quả thực dở khóc dở cười.
Nghĩ hắn đường đường là Tường vy Vương tử thế mà lại bị miêu tả thành bạch tuộc không máu không lệ. Thật là oan a!
“Ai nói tôi không máu không lệ? Khi đó tôi cùng pa pa xuất ngoại không ở nhà, chờ lúc quay về phát hiện Tiểu Kì đã rời nhà tôi rồi, tôi chính là khóc suốt ba ngày ba đêm, ăn không nổi một miếng cơm đó.”
Mạnh Niệm Kì kinh ngạc mở to mắt. “Gạt… Gạt người…”
Không có khả nanưg!
Mình chỉ là con của một người hầu, hắn mới không có khả năng để ý mình như vậy!
Mạnh Niệm Kì, mày phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa, công tử có tiền bọn họ chính là giở trò trêu chọc mày thôi!
Chẳng lẽ mày đã quên bài học kinh nghiệm đau đớn của mẹ sao? Mày ngàn vạn lần không thể tin hắn!
“Tôi không có lừa cậu, Tiểu Kì.” Phí Tử Ngang khẽ vuốt mặt cậu, đôi mắt màu lam tình ý rõ rệt mà nhìn chăm chú cậu, dịu dàng nói, “Cho đến về sau tôi mới biết, hóa ra tôi không thể chịu được việc không có cậu… Trong lòng tôi thề, chờ tôi trưởng thành, tôi nhất định phải tìm cậu, không bao giờ để cậu rời xa tôi nữa…”
Lời thiếu niên khiến Mạnh Niệm Kì lòng run rẩy.
Hắn đang nói cái gì?
Hắn rốt cuộc là có ý gì?
Hắn là coi mình như bạn chơi đùa thơ ấu, hay xem mình là…
Ngay lúc Mạnh Niệm Kì trong lòng đau khổ đấu tranh, Phí Tử Ngang đã giải đáp nghi vấn của cậu.
“Tiểu Kì…”
Thiếu niên phát ra tiếng thở dài nỉ non, cúi đầu liền hôn môi cậu…
Mạnh Niệm Kì cả người run rẩy.
Nụ hôn cậu điên cuồng khát khao, khiến cho đầu óc cậu trống rỗng.
Ngay khi đôi môi xinh đẹp như đóa tường vy lại sắp hôn lên môi cậu…
Rầm! Cửa phòng y tế bị dùng sức mở ra…
“Anh Cả! Anh không sao chứ?”
Giọng oang oang của Lôi Kình khiến Mạnh Niệm Kì rất hoảng sợ!
Trời ạ! Mạnh Niệm Kì, mày đang làm gì? Lại ở trong phòng y tế cùng đối thủ một mất một còn hôn môi, vạn nhất bị thấy, mày còn ở lại trường kiểu gì nữa đây?
Mạnh Niệm Kì không thể tha thứ cho ý chí không kiên định của mình, vội vàng dùng sức đẩy Phí Tử Ngang, kéo chăn đem mình bọc kỹ!
Phí Tử Ngang ảo não mà cười khổ một chút.
Ai, cơ hội tốt như thế liền uổng phí mà biến mất. Tiểu Kì khẳng định sẽ lại càng thêm phòng bị mình.
“Anh Cả, anh ở bên trong hả?” Lôi Kình ở trước bình phong trắng gọi to.
“Anh Cả, anh không sao chứ?” Cổ Vân Phong cũng đến.
Vì sợ hai người vừa vặn đụng Tử Ngang, Mạnh Niệm Kì quyết định làm họ rời đi.
“Tôi đang nghỉ. Các cậu không cần vào…”
Nhưng lời Mạnh Niệm Kì còn chưa nói xong, Lôi Kình cùng Cổ Vân Phong đã lo lắng mà chạy vào!
Xong rồi… Vụ này ồn ào rồi. Mạnh Niệm Kì nhịn không được đảo cặp mắt