Mạnh Niệm Kì dọc theo đường đi mắt dòm bốn phương, tai nghe tám hướng, chỉ sợ bị người bắt gặp.
Ai, khiến cho bản thân như kẻ trộm, sao mà khổ quá thế này a!
Mạnh Niệm Kì vừa thầm mắng mình, vừa không tự chủ mà bước nhanh chân hơn tới sau núi.
“Tiểu Kỳ, ở trong này!” Phí Tử Ngang vừa thấy thiếu niên, vội hưng phấn mà phất tay!
“Cậu nhỏ giọng chút!” Mạnh Niệm Kì rất sợ bị người nghe thấy tiếng hắn gọi.
Nếu như bị người nhìn thấy hai đứa ở phía sau núi lén gặp mặt, cậu chính là nhảy vào Hoàng hà cũng rửa không sạch.
“Yên tâm.” Phí Tử Ngang thần bí cười, đẩy cây cối phía sau đại thụ ra, lộ ra con đường nhỏ. “Đi theo tôi!”
Mạnh Niệm Kì bị kéo tay lôi vào…
Theo con đường nhỏ đi một hồi lâu, tiếp đó băng qua một khe núi…
Oa! Không ngờ sơn động phía sau lại có một chốn bồng lai!
Một dòng suối nhỏ uốn lượn, bên cạnh có một thảm cỏ xanh mượt trải dài.
Giờ phút này trên cỏ đang rải một tấm vải lớn màu trắng, bày bên trên món ngon đủ màu đủ kiểu.
“Tiểu Kì, đến, mau ngồi xuống.” Phí Tử Ngang kéo thiếu niên ngồi xuống.
Mạnh Niệm Kì ngồi mà không nói một câu.
“Làm sao vậy? Tiểu Kì.” Phí Tử Ngang nhìn dáng vẻ cậu rầu rĩ không vui, không khỏi quan tâm mà sờ sờ mặt cậu.
“Tôi không sao.” Mạnh Niệm Kì quay mặt qua chỗ khác.
“Cậu có phải nhớ tới chuyện trước kia không? Chúng ta trước kia cũng thường ra ngoại ô đi picnic, mẹ cậu luôn giúp chúng ta chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon gì đó…” Phí Tử Ngang hoài niệm mà nói.
“Mẹ cậu gần đây khỏe chứ?”
“Không quan hệ đến cậu.” Mạnh Niệm Kì không muốn nhắc tới mẹ.
“Tiểu Kì, cậu đừng cự tuyệt tôi ngàn dặm thế. Tôi thực sự quan tâm cậu.” Phí Tử Ngang khổ sở mà cầm tay cậu.
“Không cần sự quan tâm của cậu.”
Mạnh Niệm Kì từ ngày rời khỏi nhà họ Phí trở đi, liền không bao giờ cho phép mình dựa vào phần quan tâm này nữa.
“Cậu a, chính là miệng thích cậy mạnh. Mới trước đây cậu rõ ràng thích ăn bánh bông lan anh đào nhất, lại luôn nói mình ghét ăn nhất thứ đó. Nhất định muốn tôi phải dỗ cùng xin đút cho cậu, cậu mới bằng lòng ăn.” Phí Tử Ngang cười cười mà dùng dĩa ăn xiên một miếng bánh ngọt nhỏ, đưa đến bên miệng cậu.
Tình cảnh này giống trước đây như đúc. Bản thân chính là tính tình tùy hứng thích đùa giỡn, phải là thiếu gia dỗ cậu, xin cậu, tự tay đút cho cậu, thì cậu mới bằng lòng gắng gượng há miệng ăn một miếng.
Nhưng thiếu gia không biết chính là, cậu cũng không thích ăn bánh bông lan anh đào. Đơn giản cái bánh anh đào đó vốn là muốn tặng sinh nhật của một cô bé, cậu không muốn thiếu gia đi sinh nhật người khác, mới có thể khóc lóc không cho hắn mang bánh xuất môn.
Không ngờ thiếu gia từ đó về sau hiểu lầm cậu thích ăn bánh bông lan anh đào, thường xuyên muốn nữ đầu bếp làm cho cậu ăn.
Mà cậu mỗi lần nhìn bánh bông lan anh đào, sẽ nhớ tới lòng ghen tị xấu xí kia của mình.
“Tiểu Kì, ngoan, mau há miệng, nắng to như vậy, bơ chảy thì không thể ăn…”
Phí Tử Ngang cũng như trước kia, vẫn dịu dàng như vậy mà dỗ cậu.
Nhìn thấy đôi mắt xanh lam sâu thẳm như biển rộng, Mạnh Niệm Kì trong lòng mềm nhũn, không nhịn được mà mở miệng, để bánh ngọt kia đưa vào trong miệng mình…
“Lúc này mới ngoan… A, miệng cậu có bơ…”
Mạnh Niệm Kì còn chưa kịp đưa tay lau đi, đã có người đã nhanh chân làm trước.
Phí Tử Ngang vươn đầu lưỡi, liếm bơ trên miệng Tiểu Kì.
“Hừm… Rất ngọt… Tiểu Kì…”
Đôi môi thiếu niên như đóa tường vi mềm mại in trên môi cậu.
Đầu lưỡi có chứa ma lực xâm nhập trong miệng cậu, gắt gao cuốn lấy cậu.
Hắn… Hắn hôn mình…
Mạnh Niệm Kì quá mức khiếp sợ đầu trống rỗng, cả thế giới như chìm đắm trong mùi hoa tường vi, nơi đâu cũng lấp lánh màu hồng nhạt.
“Ưm ư… Ngang ưm…” Tiếng rên rỉ say lòng người không ngừng thoát ra giữa đôi môi quấn quyện của hai người…
Mạnh Niệm Kì bị hôn đến thần hồn điên đảo, chỉ cảm thấy cả người mềm nhũn, vừa bồng bềnh vừa tê dại, không biết người đang ở nơi nao…
“Hưm ư… Tiểu Kì… Tiểu Kì của tôi…” Phí Tử Ngang phát ra tiếng thở dài nỉ non, nhẹ cắn vành tai cậu.
“A…” Như là có điện truyền qua cơ thể mình, Mạnh Niệm Kì phát ra một tiếng kêu nhỏ!
“Ưm… Tiếng kêu thật đáng yêu… Tiểu Kì của tôi thật đáng yêu… Đáng yêu đến khiến cho tôi hận không thể đem cậu nuốt vào…” Phí Tử Ngang theo cái cổ duyên dáng của thiếu niên một đường hôn xuống, thình lình xé mở áo sơ mi của cậu, cắn lên đầu ngực cậu!
“Aa… Không…” Mạnh Niệm Kì cong lưng, phát ra một tiếng kêu sợ hãi!
Thiếu niên cắn đầu ngực cậu, vừa liếm vừa mút, khoái cảm quá mức quỷ dị khiến Mạnh Niệm Kì cả người run rẩy, hai tay len vào thật sâu trong mái tóc mềm kia, không biết nên đẩy ra, hay là tới gần…
“Xem, anh đào Tiểu Kì của tôi đã cứng rồi…” Phí Tử Ngang khiến cho thiếu niên cúi đầu nhìn “kiệt tác” của hắn!
Mạnh Niệm Kì cúi đầu vừa thấy, khuôn mặt phừng một tiếng!
Chỉ thấy đầu ngực cậu trước nay dẹp dẹp xinh xắn, đã bị thiếu niên mút đến sưng đỏ không chịu nổi, giống như anh đào nhỏ sừng sững đứng thẳng.
“A a… Cút ngay! Không cho nhìn!” Mạnh Niệm Kì tức giận đẩy đánh hắn!
“Chậc chậc, anh đào ngon miệng như vầy sao có thể không nhìn? Tôi chẳng những muốn nhìn, còn muốn nhấm nháp tử tế kìa.” Phí Tử Ngang nói xong, lại không để ý sự giãy giụa của cậu, bắt đầu cả “anh đào” bên trái cũng nếm!
“A a… Đừng a…” Mạnh Niệm Kì miệng vẫn cậy mạnh, nhưng kì thật cơ thể đã bị thiếu niên hôn đến toàn thân mềm oặt, căn bản không sức kháng cự…
Thiếu niên từ trước đến nay quật cường yếu ớt mềm oặt nằm dưới thân, hai đầu ngực bị mình mút đến vừa hồng vừa sưng, Phí Tử Ngang chỉ cảm thấy toàn thân huyết mạch sôi sục, một quả “tên lửa* cứng đến sắp phá tan đũng quần rồi!
“Haa… Tiểu Kì của tôi… Bảo bối của tôi… Mau, mau sờ sờ tôi…”
Thiếu niên kéo khoá xuống, từ đũng quần móc ra cái gốc to bự, khiến Mạnh Niệm Kì nhìn mà ngẩn tò te…
Hơi quá đáng rồi đấy! Rõ ràng trông không thể cường tráng hơn mình, vì sao cái gốc này lại lớn hơn so với mình?
“Mau a, Tiểu Kì, tôi trướng khổ muốn chết rồi, mau giúp tôi mút ra đi!”
“Cái gì?” Mạnh Niệm Kì nghe vậy thiếu chút nữa bị hù chết: “Cậu cút cho tôi! Ai muốn giúp cậu mút?”
Phí Tử Ngang cũng hiểu mình quá nóng vội, vội vã lui lại mà xin xỏ. “Được được, nếu không coi như ngày hôm qua tôi giúp cậu, cậu dùng tay giúp tôi cho ra nhé?”
“Tôi… Tôi…” Mạnh Niệm Kì thực sự chẳng biết làm như nào. Cậu luôn luôn bảo thủ đừng nói giúp người khác thủ dâm, cả chính cái đó của mình cậu còn rất ít chạm vào.
“Tiểu Kì… Tôi van cậu, thực sự rất khó chịu a…” Phí Tử Ngang bắt đầu xuất ra khổ nhục kế, đáng thương mà nắm lấy cái đó của mình, đôi mắt trông mong mà nhìn cậu.
Thấy biểu tình “điềm đạm đáng yêu” của