Liễu Chi Nhàn từng nghe nói về khu thân nhân của Khang Chiêu.
Năm đó có tin sắp sửa phá bỏ di dời, Liễu Tân Giác và Hùng Lệ Cẩn đi xem rất nhiều bất động sản, cuối cùng nhắm trúng tiểu khu trung cao cấp này làm lựa chọn hàng đầu.
Có điều tin đồn mấy năm mà vẫn cứ dở dang thế.
Liễu Chi Nhàn khệ nệ hai tay, một bên là bịch đựng chậu cây nhỏ, một bên đựng trái cây theo mùa.
Muốn gõ cửa thì không thể không đặt chậu cây xuống.
Khang Chiêu nhận đồ đặt tạm lên tủ ở huyền quan, dở khóc dở cười lấy đôi dép màu xám tro ra.
“Tôi thực sự không biết nên nói cô quá khách khí hay quá khỏe mạnh nữa.”
Liễu Chi Nhàn cúi đầu thay dép, “Những người khác đâu?”
“Đang ở trên đường.”
“Cần phụ gì không?”
“Không cần, cô cứ ngồi chơi đi. Uống sữa chua không?”
Khang Chiêu đi tới tủ lạnh.
“À, cũng được!”
Liễu Chi Nhàn đang quan sát xung quanh.
“Trời lạnh uống nước lạnh không sao chứ?”
“Không sao.”
Một hộp sữa chua hoa quả đưa tới trước mắt cô.
Liễu Chi Nhàn vặn mở nắp, nhấp một hớp, “Có thể tham quan được không?”
“Cứ tự nhiên.” Khang Chiêu chỉ xuống bếp, “Tôi vào canh lửa đã.”
“Ừ, anh cứ làm việc đi.”
Liễu Chi Nhàn có cảm giác là lạ đâu đó, tiện tay đặt chai sữa chua lên bàn ăn rồi đi loanh quanh.
Phòng theo kiến trúc mở bốn phía, phong cách đơn giản trong sáng, sau khi dọn vào còn ít đồ đạc hàng ngày, thiếu sức hút cá nhân.
Cuối cùng cô cũng nhận ra, là do Khang Chiêu không đeo tạp dề.
Đúng lúc này, chuông cửa reo lên.
“Mở cửa hộ tôi với.”
Khang Chiêu đứng trong phòng bếp hô lên.
Cửa mở ra, mấy gương mặt chen nhau bên ngoài khiến cô ngẩn người.
Vu Mặc cũng nhận ra cô, “Hi người đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Khang Mạn Ni ớ lên, “Anh gặp cô chủ Nhàn rồi à?”
Vu Mặc đáp: “Lần trước tình cờ gặp hai người Tiểu Chiêu và cô ấy đi ăn ở trong trung tâm thành phố.”
Vu Mặc không hổ là nhân viên ngân hàng sống dựa vào các con số, ngay đến số người cũng phải nhấn mạnh.
Hùng Dật Châu ai oán vì bị gạt bỏ.
“Lần trước là lần nào vậy, chị, có đồ ngon sao không rủ em ăn chung?”
Khang Mạn Ni huých tay cậu, “Ngoài làm bóng đèn ra thì ông có thể làm được gì hả.”
Hùng Dật Châu trợn mắt.
Liễu Chi Nhàn đã xem nhẹ mức độ phát triển đề tài.
“Lần trước đi quá giang xe của Khang Chiêu, thuận tiện ăn chung bữa cơm.”
Hùng Dật Châu nói: “Nhưng về nhà đâu cần đi vòng qua trung tâm thành phố!”
Vu Mặc nở nụ cười đầy ý tứ.
Khang Mạn Ni kéo tay Hùng Dật Châu, “Tiểu Hùng lại đây, rửa rau đi.”
Vu Mặc phát hiện chậu cây trên tủ ở huyền quan, “Ông chơi cả cái này à Tiểu Chiêu, nhàn hạ gớm.”
Đúng lúc Khang Chiêu đi ra, “Cô chủ Nhàn tặng.”
Vu Mặc cười, “Thì ra là người đẹp tặng cây.”
Liễu Chi Nhàn nói, “Đó là cây Bình An.”
Khang Chiêu gọi mọi người lại, chậu cây Bình An bị hắt hủi.
Ồn ào ăn uống đến tận tối muộn.
Vu Mặc liên tục tìm chuyện nói với Liễu Chi Nhàn, Liễu Chi Nhàn cảm thấy phiền, nhưng ngại anh ta là bạn của Khang Chiêu nên đành tiếp chuyện.
Liễu Chi Nhàn chuyển đề tài đến công việc, chào hàng cho anh ta số cây giống của vườn ươm Giai Tùng sắp được bán trên thị trường.
Lúc gần đi, Vu Mặc còn muốn tiễn Liễu Chi Nhàn.
Khang Chiêu đã dọn xong phòng cho ai muốn ở lại, cắt ngang câu chuyện.
“Để tôi đưa cô chủ Nhàn về. Lão Vu, ông tìm lái xe thuê đi.”
Đúng thế, người ta muốn một mình mà.
Vu Mặc cười đầu hàng, hai má đỏ gắt vì say.
Ngồi lên xe, Liễu Chi Nhàn đọc địa chỉ nhà trọ của Hi San San.
Khang Chiêu hỏi: “Không về nhà mà đến chỗ bạn à?”
Liễu Chi Nhàn thuận miệng ừ một tiếng.
Khi sắp đến nơi, Hi San San gửi tin nhắn thoại đến bảo trong nhà có chuyện, tối nay có thể không ra ngoài được.
Âm thanh vô tình lọt ra ngoài, Khang Chiêu cũng nghe thấy.
Liễu Chi Nhàn nói: “Anh đậu xe ở gần đây rồi cho tôi xuống đi, tôi tìm khách sạn được rồi.”
Khang Chiêu dừng xe, song không mở cửa.
“Sao cô không về nhà?”
Liễu Chi Nhàn cúi đầu tìm khách sạn trên điện thoại.
Khang Chiêu im lặng như đang đợi cô thổ lộ. Liễu Chi Nhàn ngẩng đầu, tức khắc thua bởi ánh mắt dịu dàng ấy.
“… Thực ra tôi có xích mích với người nhà, là cái ngày về nhà hôm trước đó. Bọn họ không ủng hộ tôi khởi nghiệp, cảm thấy con gái thì nên yên ổn làm nhân viên công chức.”
Nói xong lại hối hận, ngay đến quan hệ trong nhà cũng không thu xếp được, liệu Khang Chiêu có cảm thấy con người cô rất dở không.
Mà có lẽ nói ra cũng tốt, nếu cô đã không thể chủ động từ bỏ được, vậy thì để anh thờ ơ dần với mối quan hệ này đi.
“Nhưng có người sếp như thế, sớm muộn gì tôi cũng phải từ chức…”
Khang Chiêu nói: “Nhưng nếu là đối tác thì sau này cô còn phải đối mặt với rủi ro lớn hơn nữa, xã hội này không nhân từ với phụ nữ đâu.”
Liễu Chi Nhàn ngẫm nghĩ, “Nhưng cuối cùng tôi có để bọn họ lợi dụng chấm mút được gì đâu, không phải à?”
Khang Chiêu ngẩn ra, sờ vào mặt mình rồi bật cười thấu hiểu: “Cô nói đúng, tôi chân thành lĩnh hội.”
Bầu không khí thả lỏng dịu đi.
Liễu Chi Nhàn vừa xấu hổ vừa giận, không muốn tính nợ cũ với anh nữa, “Mau cho tôi xuống xe đi.”
Vô lăng xoay tròn, Khang Chiêu quay đầu xe.
“Ở khách sạn làm gì, tối nay ở nhà tôi.”
***
Liễu Chi Nhàn lại cùng Khang Chiêu quay về.
Bốn người trong nhà đang chơi đánh bài.
Hùng Dật Châu quăng xuống hai lá, rút cây kẹo mút trong miệng ra, trên mặt dính đầy mấy tờ giấy nhỏ, trông chẳng khác gì quỷ thần bị phong ấn.
“Ớ chị, sao chị về lại rồi?”
Trên mặt Khang Mạn Ni cũng có không ít, mỗi lần nói là tờ giấy dán ở nhân trung lại bay lên.
“Ông nói nghe cứ như cô chủ Nhàn không thể về lại vậy.”
Khang Chiêu nói: “Tối nay cô với Ni Ni ngủ ở phòng ngủ chính. Tôi vẫn chưa ở phòng đó đâu.”
“Uầy uầy!” Khang Mạn Ni reo lên, “Tôi thắng rồi! —— Chị chị, tối nay chúng ta tâm sự thâu đêm đi.”
Hùng Dật Châu nói: “Tôi cũng muốn nghe.”
Khang Mạn Ni: “Ông có thể trải đệm nằm trước cửa, sáng mai làm đệm thịt.”
Hùng Dật Châu hậm hực nhét kẹo mút vào miệng, tự động ngậm lời.
Sáu người thong thả đánh bài đến nửa đêm.
Sáng hôm sau.
Khang Mạn Ni nghiêng đầu hắt xì ba cái.
Khang Chiêu: “Tối qua mở điều hòa thấp quá à?”
Liễu Chi Nhàn xấu hổ nói nhỏ: “Tướng ngủ của tôi hơi xấu, giành chăn của Ni Ni.”
Hùng Dật Châu nói chen vào, “Thế đã là gì, hồi nhỏ chị ấy còn đá tôi xuống giường kìa.”
Liễu Chi Nhàn nhanh chóng nhìn lướt qua Khang Chiêu, vô tình chạm vào ánh mắt của người ta, lập tức giật mình cúi rạp đầu.
Hai tai vừa đỏ vừa nóng, cứ như sắp rơi ra đến nơi.
Ngoài mặt xấu hổ, trong bụng mắng Hùng Dật Châu đáng đời ế hai mươi năm.
Khang Chiêu dừng lại rồi cười nói: “Là sơ suất của tôi, đáng nhẽ nên đưa hai cái chăn.”
Khang Mạn Ni khoát tay, “Không sao không sao, cơ thể em khỏe mà, chỉ bị ngứa mũi thôi.”
Ăn sáng xong, Đại Chí và Viện Viện đến nhà tân hôn bọn họ đã mua để kiểm tra tiến độ sửa sang.
Khang Mạn Ni và Hùng Dật Châu đi tìm bạn học.
Liễu Chi Nhàn về nhà trọ của Hi San San.
Mỗi người một phương.
***
Hi San San ngáp dài mở cửa.
Liễu Chi Nhàn hỏi: “Sinh hoạt tối qua phong phú lắm à?”
Hi San San vò tóc, “Đừng nói nữa, bị bắt đi xem mặt.”
Liễu Chi Nhàn bỏ bịch trà sữa vào tủ lạnh, “Xem ra không thành công rồi.”
Hai người xỉ vả một hồi.
Hi San San bắt được trọng điểm, nhướn mày nói, “Lại là người kia đưa mày về à?”
Liễu Chi Nhàn vẽ vòng tròn lên gối ôm.
Hi San San nói: “Đã ba tháng rồi mà vẫn chưa dứt được, vậy chắc chắn là có tiến triển.”
Đúng là có tiến triển, Liễu Chi Nhàn lại lùi đến nước thề sẽ từ bỏ anh trước.
Liễu Chi Nhàn nói: “Tao quyết định xuôi theo tự nhiên.”
Hi San San: “Thôi đi, vịt nấu chín tới nơi rồi mà còn bay đi, mày chịu gì thấu.”
Liễu Chi Nhàn nói thật, “Đúng là không dễ chịu gì. Thế thì, tao lập mục tiêu nhỏ cho mình vậy.”
“Một năm mua xe ba năm mua nhà?”
“… Đợi tao kiếm được hũ vàng đầu tiên thì tao sẽ ra