Edit: Chanie | Beta: Qin Zồ
Khang Chiêu lật lại chuyện cũ, Liễu Chi Nhàn bị khích bác thì rất muốn cãi lại, nhưng rồi vẫn cố nín nhịn, trực giác không muốn nhắc lại chuyện đêm đó.
Chỉ là sau một hồi im lặng, cuối cùng cô vẫn cứng miệng muốn đốp trả một lần, thế là bắt đầu luyên thuyên.
Liễu Chi Nhàn nói: “Sao thuốc này có mùi nồng vậy?”
Khang Chiêu đáp lại: “Không nồng sao trị thương được.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Nhìn chỗ sưng từ từ tan đi, Liễu Chi Nhàn nói: “Tên thuốc này là gì?”
“Gia truyền.” Khang Chiêu đứng dậy, nói gằn, “Đưa tay đây.”
“Dữ gì thế không biết.” Liễu Chi Nhàn vừa lẩm bẩm vừa đưa tay ra.
“Cô nói gì?”
Không rõ là không nghe thấy hay là muốn chất vấn cô, giọng điệu không chút khách khí.
Liễu Chi Nhàn đã tự dưng gặp tai nạn bất ngờ, nay lại đối mặt với người đàn ông hung dữ như vậy thì tức tối, đỏ mắt nhìn anh, “Tôi nói anh dữ đấy!”
Khang Chiêu ngây ra nhìn cô chằm chằm, giọng dịu đi: “Sao cô lại khóc…”
Liễu Chi Nhàn bướng bỉnh, chun mũi nói, “Ai thèm khóc chứ, chỉ là tôi đói thôi.”
Khang Chiêu nhìn đồng hồ đeo tay màu đen – lúc này đã đổi thành chiếc đồng hồ bình thường đầy khiêm tốn – đã đúng tám giờ. Anh vặn nắp chai, hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
Liễu Chi Nhàn nhìn thẳng vào mắt anh, cặp mắt bé nhỏ như muốn nuốt chửng lấy anh với đầy vẻ hận thù.
Anh chau mày, thế là hận thù trong cô lập tức biến mất.
Liễu Chi Nhàn đáp: “Ăn cơm thịt.”
Đáp thế cũng bởi không muốn người ta lo. Khang Chiêu nói cô đợi rồi lại biến mất.
Liễu Chi Nhàn vịn tường đến phòng vệ sinh ở cuối hành lang, lúc quay lại thì thấy Khang Chiêu ngồi bên bàn họp tròn, một mâm cơm bằng inox và chai sữa chua vị trái cây được đặt trên đó chờ cô.
“Thịt kho tàu, món em trai cô thích ăn nhất.”
Liễu Chi Nhàn kéo mâm cơm tới, gấp một miếng thịt, mùi vị quả không tệ.
Mái tóc xõa xuống, Liễu Chi Nhàn không đem theo dây chun nên đành vén mái tóc qua bên trái, để lộ chiếc cổ mịn màng. Cô ăn chậm rãi, nhè xương ra nhổ lên khăn giấy.
Bình thường vì đã quen nên Khang Chiêu không để ý lắm, nay mới thấy mâm cơm inox trong nhà ăn đúng là kệch cỡm, đi cùng một cô gái thanh tú như thế thì thật sự quá dị hợm.
Nhưng Liễu Chi Nhàn ăn uống nghiêm túc như thế đã khiến hình ảnh trở nên hài hòa hơn, tựa như một chú mèo nhỏ đang nằm rạp học cách ăn, khiến người ta không nhịn được muốn xách cổ nó lên.
Khang Chiêu quay đầu đi, ngón tay gõ lên bàn với vẻ sốt ruột.
Miệng có hơi khô, chai sữa chua được đặt giữa hai người, Khang Chiêu cũng chưa nói là cho cô nên Liễu Chi Nhàn không dám cầm.
Liễu Chi Nhàn hít một hơi, lặng lẽ đưa mắt nhìn, hỏi vòng vo: “Anh ăn xong rồi à?”
Khang Chiêu đứng dậy, “Tiểu Hùng có việc bận, lúc nữa tan giờ học em gái tôi sẽ đến đây. Con bé với Tiểu Hùng là bạn học trung học, quan hệ thân thiết, có muốn gì thì cứ nói, đều là người quen với nhau cả.”
Hung dữ thì hung dữ, nhưng anh làm việc cũng rất thấu đáo. Liễu Chi Nhàn lập tức được xếp vào người cùng phe, ra vẻ khách sáo.
“Ừm, các anh cứ bận việc đi.” Rồi cô lại hỏi, “Lúc tắm lỡ trôi dầu thuốc thì làm sao?”
Khang Chiêu từ trên cao trông xuống, bình thản nhìn cô.
Liễu Chi Nhàn hậm hực nói lại, “Tôi tránh chỗ bị thương vậy.”
Anh đẩy chai dầu thuốc đến, vẫn tích chữ như vàng, “Cầm đi.”
“Phải dùng hết một chai à? Vẫn còn nhiều mà.”
“Một ngày một lần, chỗ máu đọng tan hết thì thôi. Còn lại cứ mang về, khi nào cần thì dùng.”
“Ờ.” Xem ra đúng là hàng ngon của đồn.
Người đã đi, để lại chai sữa chua.
Bên ngoài bình nhựa có đọng mấy giọt nước, thấm xuống mặt bàn một vòng tròn nhỏ.
Liễu Chi Nhàn vừa định cầm lấy thì nghe thấy tiếng bước chân quay trở lại, tay rụt về, cầm đũa lên và mấy hạt cơm còn sót vào miệng.
Khang Chiêu đặt một thứ xuống bàn, “Trời tối đi xe điện không an toàn, lát bảo Ni Ni chở cô về.”
Nói đoạn, anh cũng chẳng đợi cô trả lời mà xoay người đi luôn.
Thứ anh đưa là chìa khóa xe Jeep, Liễu Chi Nhàn liếc nhìn, cuối cùng cầm chai sữa chua lên.
Cô mở nắp uống một ngụm, vừa lạnh vừa ngọt, cuốn trôi đi những bực dọc trong người.
***
Khang Mạn Ni không hổ là bạn thân của Hùng Dật Châu, chỉ mới gặp Liễu Chi Nhàn mà như đã thân quen lâu năm. Cô ấy đang dạy ở một trường cấp hai, trên đường đi cô ấy là người chủ động trò chuyện, khiến bầu không khí bớt lúng túng.
Cô ấy đưa những vật phẩm cần thiết cho Liễu Chi Nhàn, còn chuẩn bị cả đồ ngủ cho cô, thậm chí tỉ mỉ đến mức đưa cô nhang diệt muỗi.
Cuối cùng, Khang Mạn Ni còn lái chiếc Jeep Grand Cherokee màu trắng của Khang Chiêu chở cô về.
Chiếc xe này chạy trong trấn cũng không quá nổi bật, nhưng lên trấn trên thì người ta sẽ cho là ra vẻ này nọ, nếu như Khang Chiêu hiểu phép tắc như những gì mà Hùng Dật Châu nói, chỉ có thể giải thích một điều là gia cảnh của anh rất tốt. Kết hợp với chiếc đồng hồ kia của Khang Chiêu thì nói vậy rất hợp lý.
Trong lúc Liễu Chi Nhàn còn đang suy nghĩ miên man, xe đã đến nơi.
“Em nghe Tiểu Hùng nói hôm nay chị với anh trai em chỉ mới ăn cơm trưa, hay sáng mai em đem bữa sáng đến cho chị nhé, ở chỗ bọn em có bán bánh cuốn cối đá*, ngon lắm đó, bánh mỏng nhân nhiều.” Khang Mạn Ni đưa cô lên lầu, “Chị muốn ăn cái khác cũng được, bánh bao sữa đậu nành gì cũng có.”
(*Bánh cuốn cối đá thực chất là dùng cối đá xay bột gạo để làm bánh cuốn, giúp bánh mịn hơn và chín đều.)
“Vậy thì phiền em quá ——”
“Không phiền không phiền, để em nói chị nghe cái này, thật ra em rất muốn lái con Đại Bạch* của ông anh từ lâu rồi, nhưng lần nào ổng cũng kiểu “xe và vợ là thứ không cho người ngoài mượn”. Nếu không phải đưa chị về thì em cũng không có cơ hội mà ngồi lên xe này đâu.”
(*Xe Jeep Grand Cherokee màu trắng trong tiếng Trung là ‘bạch sắc đại thiết nặc cơ’, gọi tắt là Đại Bạch.)
Liễu Chi Nhàn dở khóc dở cười, “Thêm WeChat đi, chị muốn ăn thử món bánh cuốn đặc biệt đó của em.”
Liễu Chi Nhàn nhìn thấy tên hiển thị WeChat của đối phương, cô không kìm được mà bật cười.
Biệt danh: Money
Tên cũng hài hước như người vậy.
Khang Mạn Ni nói: “Ai thấy cũng cười hết.”
Liễu Chi Nhàn thêm cô ấy vào danh sách bạn tốt, “Em là người bạn đầu tiên của chị khi chị tới trấn đấy.”
“Ồ, không phải anh em sao?”
“Aiz, chị không quen anh ta, hôm nay mới nói chuyện.”
“Vậy em là người đầu tiên rồi! Ha ha!”
Khang Mạn Ni không nói thêm gì, cô ấy lái chiếc Đại Bạch rời đi, khuất dần trong màn đêm.
***
Hùng Lệ Cẩn gửi WeChat tới hỏi chuyện xảy ra hôm nay, Liễu Chi Nhàn không đề cập tới vấn đề tai nạn, nói dối là vì bận việc nên không bắt xe về kịp.
Bởi thỉnh thoảng cần đến hiện trường để hướng dẫn thực hiện chuyện phủ xanh nên Hùng Lệ Cẩn không nghi ngờ. Sau khi phẫu thuật được một tuần, bệnh tình của Liễu Tân Giác có dấu hiệu ổn định lại, qua hai ngày nữa là được xuất viện, không cần nhiều người vào chăm sóc.
Sáng hôm sau, Liễu Chi Nhàn vừa tắm rửa sạch sẻ xong đi ra, trông thấy một chiếc xe màu trắng đang quay đầu. Cô lấy chiếc váy đã được giặt sạch, mau chóng đi ra ngoài.
Tài xế bước xuống xe, nét mặt Liễu Chi Nhàn đông cứng, biểu cảm “sao anh lại đến đây” cứ như gặp phải quỷ.
Dường như Khang Chiêu cũng nhận ra điều đó, anh làm mặt lạnh, im lặng không nói năng gì.
May mà có một giọng nói nhiệt tình đã phá vỡ bầu không khí, “Chị ới, em mang bữa sáng đến nè, còn có sữa chua chị thích nữa.”
Hùng Dật Châu giơ túi đồ trong tay chạy tới, đưa hết cho cô.
“Ni Ni không tới à?”
Hùng Dật Châu chống hông, bước tới gần như muốn vây Liễu Chi Nhàn lại, làm vẻ mặt lưu manh: “Em cướp đường trước rồi, em trai chị đến mà chị không vui à?”
“Ngày mai em tới nữa thì chị lại càng vui hơn.”
“Nói vậy còn được.”
“Tiểu Hùng là người tốt, năm nay chắc chắn sẽ có bạn gái.”
Khóe miệng Hùng Dật Châu giật giật, “Hay chị tìm anh rể cho em trước đi…”
Khang Chiêu đã vào phòng gác đêm ở ruộng dưa bên cạnh.
Liễu Chi Nhàn vội nói sang chuyện khác: “Xử án à? Hôm qua bắt được người rồi đúng không.”
Hùng Dật Châu gật đầu, hỏi mấy câu về vết thương của cô, sau đó Liễu Chi Nhàn đuổi cậu đi làm việc.
Khang Mạn Ni nói không sai, bánh cuốn này ngon thật, nguyên liệu rất tươi ngon.
Liễu Chi Nhàn nhắn tin cảm ơn Khang Mạn Ni, sau đó cô ấy nhắn lại khóc lóc kể lể là anh trai đã cướp cơ hội lấy lòng của mình, rồi lại nhắn qua hỏi: Nếu chị không ngại, lần sau qua nhà chị hai em ăn cơm.
Liễu Chi Nhàn thoải mái đồng ý.
***
Buổi trưa, Phàn Kha tới thăm cô, Liễu Chi Nhàn nhờ anh ta mang theo túi hành lý để ở tạm căn cứ trong thời gian làm việc, đỡ suốt ngày cứ phải bôn ba nhiều nơi.
“Sắp đến cuối tháng rồi mà đơn xin nghỉ vẫn còn ở chỗ lão Hà, làm hại tôi không dám xin nghỉ thêm ba ngày để đến đón bố xuất viện. Cậu nói xem, có phải lão Hà đang làm khó dễ