Lờ mờ cảm thấy lực sức mát-xa mạnh ngang cỡ đấm bóp, Liễu Chi Nhàn nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra.
Không có ai đánh thức, cô uể oải hé nhìn.
Bỗng bên ngoài có giọng nói vang lên ——
“Ấy, anh Tiểu Chiêu, đang gội đầu cho vợ đấy à!”
Liễu Chi Nhàn giật mình run lên, mở bừng mắt tỉnh dậy.
Khang Chiêu nghiêng đầu cười mắng: “Biến!”
Liễu Chi Nhàn nhổm mình dậy, bóng dáng ở cửa đã nhanh chóng biến mất.
“Anh, anh đến từ bao giờ vậy.”
“Đừng ngồi dậy, vẫn còn bọt.”
Đầu biến thành cây nấm bơ, hình tượng sụp đổ, Liễu Chi Nhàn ủ rũ nằm xuống.
“Tới mà không nói gì…”
“Thấy em ngủ ngon quá, không nỡ.”
“… Ban nãy là ai vậy?”
“Đại Chí.”
Liễu Chi Nhàn đan hai tay đặt lên bụng, lại gác chân lên.
Khang Chiêu cảm thán: “Tóc em nhiều thật.”
Liễu Chi Nhàn cười: “Mợ em lỗ lắm đấy, gội cho em bằng hai lần người ta.”
Khang Chiêu vặn vòi tưới nước ấm, bắt đầu xả bọt.
Đầu tiên chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt hếch lên, Khang Chiêu đột nhiên cúi đầu, cả khuôn mặt hiện ra trước mắt, vẻ nam tính khiến đầu óc Liễu Chi Nhàn ong ong.
Anh cào nhẹ vào má cô, “Lúc gội đầu em cũng thường nhìn người ta như thế à.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Nếu đẹp trai bằng anh…”
Khang Chiêu bật cười, rất hưởng thụ trước lời khen vòng vo ấy.
Dùng khăn quấn tóc, Khang Chiêu hôn nhẹ lên trán cô.
Liễu Chi Nhàn vẫn chưa kịp phân biệt là độ ấm từ nước hay từ đâu tới, chỉ bắt được khóe miệng khẽ nhếch lên.
Khang Chiêu nâng cổ cô, đỡ cô ngồi dậy.
Nhìn xung quanh yên ắng, Liễu Chi Nhàn chỉ vào môi mình, “Ở đây.”
Khang Chiêu cười, cúi người in dấu, lại cắn nhẹ một cái.
“Đã hài lòng chưa?”
Mọi bực dọc lúc sáng đã tan biến trong nụ hôn ngọt ngào, Liễu Chi Nhàn chắc chắn sẽ không nhắc đến nó nữa.
“Cũng bình thường.”
Khang Chiêu nắm lấy ngón tay cô, “Thứ đồ chơi này…”
Là móng tay mới sơn, lấp lánh như những vì sao.
Cô giơ tay nâng cằm anh, “Đẹp không?”
“Người đẹp hơn.”
“… Chiêu nịnh hót của Ni Ni là học từ anh chứ gì.”
Tay anh đặt sau cổ cô xoa ấn, thô ráp nhưng lại ấm áp, Liễu Chi Nhàn như biến thành một chú mèo, để mặc anh túm gáy.
Khang Chiêu nói: “Lại sấy tóc đi.”
Liễu Chi Nhàn không ngờ còn có đãi ngộ trọn gói thế này, “Anh sấy cho em?”
Khang Chiêu đã cắm phích máy sấy, gỡ khăn trùm trên đầu cô xuống, bấm nhẹ dái tai dưới tóc, khuyên tai đã được gỡ trước khi gội đầu, giờ nơi đó tựa như những trái nho mềm mọng nước, chỉ cần bóp là sẽ vỡ ra.
Anh nhìn cô trong gương, “Tối nay đến lượt em?”
Mấy giây sau Liễu Chi Nhàn mới hiểu ra, mặt đỏ tía tai, “Đồ lưu manh.”
Tiếng ồn ào của máy sấy cản trở cuộc trò chuyện, Khang Chiêu nghiêm túc sấy tóc cho cô, ngón tay mảnh khảnh lùa vào, mái tóc dày xoăn giống như ruộng lúa đang chờ thu hoạch.
Thỉnh thoảng cô lại nhìn vào gương, đợi anh phát hiện thì cười né đi.
Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu chơi trò mèo vờn chuột bằng mắt, chẳng mảy may phát hiện mình lọt vào ống kính của người khác.
Mợ cầm điện thoại lén quay video, gửi cho Hùng Dật Châu.
Hùng Dật Châu lười bấm vào, chỉ nhìn qua ảnh thumbnail.
XYZ: Tiệm mới nhận trai vào gội đầu à? Nhìn từ sau đẹp đấy
Ma ma đại nhân: Đã biết vì sao con không có bạn gái rồi, nhớ học tập cấp trên của con nhiều vào
XYZ: …
Hùng Dật Châu không thể không bấm vào, Khang Chiêu đang vén tóc sấy cho Liễu Chi Nhàn, nụ cười của hai người trong gương quả thật chói mắt.
Cậu lập tức gửi cho Khang Mạn Ni.
XYZ: Chia cho bà nửa cơm chó ăn
Money: Hôm nay tôi làm mèo, từ chối.jpg
XYZ: Mèo nhà bọn họ cũng lên chức bố rồi, bà còn không bằng một con mèo
Money: Bạn đã bị Money block, xin gửi 99 đồng để khôi phục quan hệ bạn bè
Vừa sấy tóc xong thì mợ xuất hiện, Liễu Chi Nhàn lấy ra hai đồng 5 tệ trong túi xách, “Đúng lúc có tiền lẻ.”
Tấm kính cửa kéo của tiệm hớt tóc có ghi rõ giá “10 tệ sấy gội”, lúc đầu mợ không chịu, nhưng do Liễu Chi Nhàn đến đây thường xuyên nên bà cũng nhận tâm ý.
Mợ chỉ lấy một đồng 5 tệ, cười nói: “Đồng còn lại đưa cho bạn trai cháu đi, mợ chỉ gội có một nửa.”
Liễu Chi Nhàn đổi hướng, đưa tới trước mắt Khang Chiêu.
“Cho đấy.”. truyện ngôn tình
Khang Chiêu cúi đầu nhìn.
Mợ thức thời cúi đầu chơi điện thoại.
Liễu Chi Nhàn nhét vào túi quần sau anh, vỗ một cái coi như xác nhận, “Cất đi, bạn gái cho anh đấy.”
Khang Chiêu chặn ngang trước người cô, mùi hương và sức nóng đặc biệt trên người đàn ông bao trùm lấy cô.
“Hai bên cũng có túi, em nhét vào đâu thế.”
Liễu Chi Nhàn ngước mắt nói, “Em thấy chỗ đó thuận mắt, không được à?”
Khang Chiêu nghiêng người ôm hờ hông cô, vỗ nhẹ một cái mang tính trừng phạt.
“Không thấy bên trong thì thuận mắt cái gì.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Liễu Chi Nhàn nói mình phải về, Khang Chiêu ngồi xuống ghế bên cạnh, “Anh phải hớt tóc đã.”
Cô cố ra vẻ thất vọng, “Thì ra không phải cố ý đến thăm em.”
Khang Chiêu nói: “Anh nhìn thấy xe em, sực nhớ ra mình cũng phải cắt tóc nên mới vào.”
Nói rất có lý, cũng thành công lấy lòng Liễu Chi Nhàn.
“Anh gội đầu cho em giờ em cắt tóc cho anh, coi như trả lễ, thế nào?”
Khang Chiêu nhìn cô qua gương với vẻ nghi ngờ.
Liễu Chi Nhàn tiếp tục tự đề cử, nói trước: “Không phải là đầu húi cua sao, dùng máy cạo cạo là được, nguyên lý giống với dùng máy cắt cỏ thôi mà.”
Khang Chiêu quay sang gọi mợ Liễu Chi Nhàn một tiếng “dì ơi”.
Mợ mỉm cười nghe hai người họ đốp chát xong thì mới đặt điện thoại xuống.
Buổi chiều còn có việc nên Liễu Chi Nhàn không nán lại lâu, xoay người rời đi.
Cô dừng bước ở cửa, Khang Chiêu hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Cô mỉm cười rời đi.
Ban nãy định hỏi anh tối nay có đến không, nhưng rồi lại nghĩ có hỏi cũng như không, chuyện đột xuất của anh còn nhiều hơn thời khóa biểu trong ngày.
Thế là dứt khoát thôi.
***
Liễu Chi Nhàn vẫn bận bịu tới tận tối hôm.
Tiếng động cơ xe Jeep Grand Cherokee cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Cô ra mở cửa đón, “Em đang bận, anh vào trong ngồi đi.”
Tóc ngắn đi chút, trông càng gọn gàng hơn.
“Bên cửa có dép mới, giặt rồi.”
Ở tầng một chỉ có phòng làm việc là đang sáng đèn, Liễu Chi Nhàn bèn bảo anh lên lầu đợi.
Khang Chiêu hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
Nghĩ tới việc sắp thân mật, con tim Liễu Chi Nhàn bỗng đập mạnh, cố làm vẻ bình tĩnh.
“Chút xíu nữa thôi, em không muốn để đến mai.”
Khang Chiêu xoa nhẹ cằm cô, “Anh đợi em.”
Liễu Chi Nhàn quay về trước bàn làm việc, rõ ràng có thể hiểu được mỗi con chữ viết trên danh sách, nhưng khi ghép chúng lại thì bỗng không hiểu gì.
Cô day huyệt thái dương, cố ý đợi một lúc lâu rồi mới rời khỏi văn phòng, ít nhiều có ý trừng phạt Khang Chiêu.
Liễu Chi Nhàn nhẹ nhàng đi lên lầu.
Sắp tới tháng năm, nhiệt độ ban ngày vẫn còn đọng làm bầu không khí trở nên oi bức.
Trong nhà không bật máy điều hòa, chỉ có tiếng quạt xoay vù vù.
Khang Chiêu ngồi bên mép giường, chống khuỷu tay lên đầu gối, điện thoại đặt một bên cắm sạc.
Cô đã âm thầm để ý ngay từ trong video lần trước, trên tay và cổ Khang Chiêu không có vết cháy nắng chỗ trắng chỗ đen, làn da rám nắng màu lúa mạch tạo nên một vẻ tự nhiên từ đầu tới chân.
Anh gập người, bụng tạo ra bóng mờ nhìn không rõ lắm, nhưng cô biết ở đó có cơ bụng sáu múi.
Tấm lưng rộng rãi cường tráng khiến cô liên tưởng đến một chú tuấn mã đang lao nhanh, bắp thịt linh hoạt mạnh mẽ, vừa đẹp lại quyến rũ.
Rãnh dưới xương sống như thác nước chảy xuống đầm sâu dưới thắt lưng, dụ người nghĩ miên man.
Người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi điện thoại.
Liễu Chi Nhàn trở tay đóng cửa, khẽ cười giễu, “Ngoan quá, này cũng đâu cần quần áo, sao không cởi quần luôn đi.”
Khang Chiêu đặt điện thoại xuống, “Đợi em ra tay.”
Liễu Chi Nhàn dừng lại bên bàn đọc sách, cách anh mấy