Phàn Kha dừng xe trước vạch kẻ đường, ngạc nhiên nhìn xuống bụng cô, tiếc là bị túi xách che nên không thấy được gì.
“Không đúng, A Nhàn, không phải cậu mới giải phẫu ư, thế mà có thai á?!”
Liễu Chi Nhàn nhét điện thoại vào túi xách, kéo khóa lại.
“Đúng thế, tới cháu trai cũng sắp có rồi.”
Mặt Khang Chiêu thêm một loạt dấu chấm hỏi.
Liễu Chi Nhàn nói: “Khang Tiểu Chiêu —— mèo, con mèo vằn ở công ty, con của nó với mèo cái sắp chào đời, đợi cai sữa sẽ đón về nuôi.”
Trọng điểm của Phàn Kha vẫn đang ở trên cái tên kỳ lạ, “Khang Tiểu Chiêu…”
Liễu Chi Nhàn sửa, “Quất Tọa.”
Phàn Kha cười ha ha đầy quái gở.
Liễu Chi Nhàn đổi đề tài, “Phải tranh thủ kiếm thật nhiều tiền trong khi bạn trai đi vắng mới được.”
Liễu Chi Nhàn cảm thấy quan hệ như vậy cũng không tệ.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Trong thời gian Khang Chiêu làm việc, cô cũng bận rộn chuyện riêng, lại có tự do riêng.
Với lại chủ yếu do công việc của Khang Chiêu quá đặc thù, rừng sâu núi thẳm không có một bóng người, thành thử dành nhiều thời gian yên tĩnh để ngẫm nghĩ về bản thân và thiên nhiên.
Anh đang ở trong một môi trường tương đối trong sáng và lý tưởng.
Nếu Khang Chiêu giống Phàn Kha, có lẽ cứ hai ngày ba bữa sẽ phải tiếp khách chè chén, thế giới khó lường, lòng người khó dò.
Sự giáo dục đả kích của gia đình đã khiến tự sự ti ăn sâu vào xương máu, vốn Liễu Chi Nhàn đã không thể nhìn thấu được Khang Chiêu, nên cô càng chắc nếu ngày nào đó có một đối thủ mạnh mẽ đứng trước mặt, liệu mình có đủ tự tin để đưa anh trở lại không.
Phàn Kha xúc động: “A Nhàn à, tôi thích cậu như vậy đấy, sự nghiệp là sự nghiệp, đàn ông là đàn ông.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Sự nghiệp là món chính, đàn ông là tráng miệng.”
Phàn Kha đánh giá, “Suy nghĩ rõ ràng. Có phải dạo này cậu béo lên không?”
Liễu Chi Nhàn kéo tấm che nắng xuống soi gương, ôm má ngó qua ngó lại.
“Rõ thế kia á?”
Đèn xanh bật, xe lại lăn bánh.
Phàn Kha lại bật cười đắc ý, nói một câu thâm ý, “Đồ tráng miệng của cậu cũng nhiều calo quá.”
Liễu Chi Nhàn sững ra, “Đợi đến lượt cậu đi, chắc chắn cậu còn béo hơn tôi cho xem.”
Phàn Kha gật đầu: “Xem ra sau này vợ tôi là đại mỹ nhân rồi.”
“…”
***
Ngày thứ ba sau khi Khang Chiêu vào núi, Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni, Hùng Dật Châu đem theo thực phẩm dinh dưỡng ghé thăm mèo con.
Đang cuối tuần nhưng lại không thấy bóng dáng Khang Cẩm Hiên đâu, không biết lại lêu lổng chốn nào, trông thằng bé không có vẻ áp lực vì kỳ thi tuyển sinh.
Nhưng chắc không phải là vào tiệm net rồi, Khang Chiêu đã đánh tiếng với chủ tiệm net, không cho phép Khang Cẩm Hiên ghé lần nữa.
Người lớn đã ra ngoài làm ruộng, cả căn nhà to như vậy mà không một bóng người.
Mèo mẹ ngậm mèo con di chuyển ổ, ba người tìm một lúc mới tìm thấy mấy mẹ con chú mèo trong phòng Khang Mạn Ni.
Khang Mạn Ni ở nhà trọ sau trường nên rất ít khi về, ngày Tết cũng chỉ ăn xong bữa cơm giao thừa rồi quay lại trấn trên.
Phòng ngủ bỏ trống đã lâu.
Mèo mẹ làm ổ trong ngăn kéo áo quần không khép, nó nằm nghiêng để bốn chú mèo con rúc vào dưới bú sữa.
“Đáng yêu quá!”
Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni đứng bên tủ áo quần, đồng thanh cất tiếng.
Mèo mẹ lập tức phóng mắt điện nhìn sang.
Liễu Chi Nhàn nói: “Được bao lâu rồi?”
Khang Mạn Ni đáp: “Em cũng không rõ nó đẻ lúc nào nữa, hay mất tích lắm.”
Hùng Dật Châu khoanh tay đứng sau lưng hai người, đột nhiên lên tiếng: “Chắc cũng hơn một tuần tuổi.”
Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni nhìn nhau rồi đồng thời ngoái đầu lui, động tác ăn ý hệt như song sinh.
Hùng Dật Châu mỉm cười.
Khang Mạn Ni nói: “Đúng rồi, ở đây có dân chuyên mà.”
Khi Liễu Chi Nhàn mới tiếp xúc với cảnh sát lâm nghiệp cũng phạm sai lầm, tưởng bọn họ chỉ quản lâm nghiệp, về sau mới biết mọi vụ án liên quan đến động thực vật đều trong nghiệp vụ của họ.
Hùng Dật Châu phổng mũi nói: “Đúng thế.”
Trong bốn chú mèo con thì có một con mèo màu cam sọc và một con mèo tam thể, cùng màu lông với mèo bố mèo mẹ, hai con còn lại lông màu trắng, chỉ có một vài đốm đơn sắc.
Liễu Chi Nhàn nói: “Có mấy con cái vậy?”
Hùng Dật Châu nói: “Ít nhất một con.”
“Hửm?”
“Mèo mà có nhiều hơn ba màu lông thì thường là giống cái.”
Liễu Chi Nhàn lại ngoái lui, ánh mắt như đang hỏi “cậu có chắc không đấy”.
Hùng Dật Châu nói: “Không tin chị về hỏi chồng chị đi.”
Liễu Chi Nhàn: “…”
Khang Mạn Ni đứng bên cười hí hửng.
“Sao nghe ông nói ‘chồng’ mà chua xót như ‘gã xấu cướp chị tôi đi’ vậy.”
Hùng Dật Châu giật giật khóe miệng, “Thế á? Rõ ràng là ‘cuối cùng cũng có trai đem bà chị ác ma của tôi đi!’.”
Liễu Chi Nhàn không cười, nhấn mạnh: “Là bạn trai.”
Hùng Dật Châu: “Thôi đi, hôm bữa em nghe thấy anh ấy gọi chị qua điện thoại như vậy rồi. Mấy người yêu nhau đúng là sến lụa, chỉ có tụi cẩu độc thân bọn em là chân thật nhất. Đúng không Ni Ni?”
Khang Mạn Ni rất có mắt nhìn, không bỏ rơi chị dâu đang buồng trống, kiên quyết đứng về phe Liễu Chi Nhàn.
“Tôi không làm cẩu với cậu.”
Hùng Dật Châu bĩu môi vờ giận, “Không lẽ cậu thoát ế rồi, phản đồ? Tên đàn ông nào xui xẻo vậy…”
Khang Mạn Ni nhảy lên định đánh cậu, Hùng Dật Châu cười hề hề né tránh.
Hai người không khác gì hai con thỏ, đánh đuổi ra tận ngoài hành lang.
Liễu Chi Nhàn vẫn mải ngắm nghía bốn chú mèo con, nghĩ xem nên đem con nào về nuôi.
Vừa khéo bốn con, không thể thực hiện phép “điểm binh điểm tướng” được.*
(*Nếu có hơn 4 con mèo thì chỉ vào từng con và đếm ‘điểm binh điểm tướng’ lần lượt, dư con nào thì chọn con đó.)
Cô lấy điện thoại ra chụp liền mấy tấm.
Đang định cất lại thì điện thoại rung lên.
Bảo vệ gọi đến, nói là bố mẹ cô tới, kêu cô mau quay về.
Liễu Chi Nhàn im lặng trong chốc lát, giải nghĩa ẩn ý đằng sau câu nói.
Liễu Tân Giác và Hùng Lệ Cẩn muốn đến kiểm tra.
Liễu Chi Nhàn báo lại với hai người đang đùa giỡn bên ngoài.
Khang Mạn Ni giục cô đi nhanh lên.
Hùng Dật Châu nói muốn đi cùng.
Hai chị em tạm biệt Khang Mạn Ni, cùng cưỡi xe đạp điện quay về.
Nhà tổ dòng họ Khang nằm ngược hướng vườn ươm, có thể thấy quan hệ giữa cha mẹ Khang Chiêu và bà Khang năm xưa hục hặc nặng nề cỡ nào.
Ngồi xe đạp điện, Liễu Chi Nhàn mới sực nhớ.
Vì sao bố mẹ đến mà không nói trực tiếp với cô, lại cần bảo vệ chuyển lời?
Quả nhiên chiếc Toyota màu gan heo của Liễu Tân Giác đang đậu trước cửa.
Hai người già đứng nói chuyện với bảo vệ.
Liễu Chi Nhàn và Hùng Dật Châu lần lượt chào hỏi.
Hùng Lệ Cẩn luôn là người hòa nhã, chủ động nói: “Mẹ với bố con đến thăm cậu con, thuận đường đến xem chỗ con thế nào.”
Liễu Chi Nhàn cũng không biết bọn họ muốn đến đây làm gì, cứ như muốn kiểm tra công ty của cô có phải là công ty ma hay không vậy.
Hùng Lệ Cẩn xoay người chỉ về nhà kính ở sau vườn ươm, nói: “Cả hết đây là của công ty bọn con à?”
Hàng chục mẫu đất nhà kính và vườn ươm cây trải dài đến chân núi, Phàn Kha có kế hoạch mở rộng tiếp trong năm nay và đã thảo luận với những người có liên quan.
Liễu Chi Nhàn lựa lời đáp: “Nếu không vội thì con dẫn hai người đi xem nhé?”
Liễu Chi Nhàn lặng lẽ đưa mắt nhìn cậu em Hùng Dật Châu.
Em trai ăn ý tiếp lời: “Tính ra thì chị đến đây lâu vậy rồi mà em cũng chưa tham quan lần nào, giờ đúng lúc lắm.”
Hùng Lệ Cẩn dùng mắt hỏi ý Liễu Tân Giác, Liễu Tân Giác chắp tay sau lưng nói: “Đến thì cũng đã đến rồi.”
Hai mẹ con không hẹn mà cùng thở phào.
Đầu tiên Liễu Chi Nhàn dẫn bọn họ đi thăm văn phòng, giới thiệu chức năng và số người sử dụng theo từng phòng.
Sau đó đi thẳng ra vườn ươm từ cửa bên.
Liễu Chi Nhàn kiên nhẫn giới thiệu bằng cả sự chuyên nghiệp tiếp đãi khách hàng, ngoài ra còn thêm mấy phần tôn trọng cha mẹ.
Hùng Dật Châu đi theo, thỉnh thoảng lại kể về lời khen của người dân trong làng, nào là cung cấp công ăn việc làm cho phụ nữ trong thôn, gián tiếp nịnh nọt Liễu Chi Nhàn, chỉ thiếu nước nói đã giúp trấn Nam Ưng nâng cao GDP bình quân đầu người.
Bình thường trông cậu em thúi chẳng ra gì, vậy mà lúc này khen ngợi nhiệt tình thật đấy, lại còn rất chân thật, không có vẻ dối trá hay cường điệu hóa.
Hùng Lệ Cẩn cũng phát huy tác dụng của người hòa giải, thi thoảng lại nói vài lời xoa dịu.
Tuy Liễu Tân Giác không trực tiếp khẳng định, song sắc mặt không có vẻ nghiêm túc lạnh lùng như trước.
Cuối cùng, Liễu Chi Nhàn kết thúc bằng kế hoạch xây dựng của Phàn Kha, khép lại buổi triển lãm bất ngờ đặc biệt của ngày hôm nay.
Khác nghề như cách núi, Liễu Tân Giác không đưa ra nhiều đánh giá mà chỉ hỏi: “Bạn trai chị đâu? Cuối tuần cũng không có thời gian với chị à?”
Liễu Chi Nhàn nói: “… Anh ấy đang vào núi tuần tra, thời gian làm việc của bọ họ không được cố định.”
Chạm đến nghề nghiệp của Hùng Dật Châu, cậu nói thẳng công việc của kiểm lâm không dễ, cũng nói đến việc người thân thông cảm có tầm quan trọng như thế nào, lại trong ngoài khen ngợi Khang Chiêu một lần.
Liễu Tân Giác nói: “Làm vợ cảnh sát không dễ gì, sau này chị cũng vất vả rồi.”
Đấy là lời ngầm chấp nhận công việc và tình yêu của cô sao?
Hùng Lệ Cẩn không ngừng nháy mắt ra hiệu cho cô, bảo cô nói lời dễ nghe, đừng tranh cãi với bố nữa.
Liễu Chi Nhàn nói: “Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, cả công việc lẫn tình yêu, không thể sợ này sợ kia mà không thử được. Còn về tương lai, có thể đi xa được đến đâu thì đi.”
Liễu Tân Giác gật đầu một cách hiếm thấy, đoạn gọi Hùng Lệ Cẩn quay về xe.
Ông mở cửa xe ra, nán lại một lúc rồi ngoái đầu nói: “Ông ngoại chị bảo tối về ăn cơm, chị muốn đi xe bố hay tự lái xe?”
Liễu Chi Nhàn đáp: “Con tự lái, tối sẽ về với em trai.”
Hùng Dật Châu tiếp lời: “Đúng thế, hôm nay cháu cũng không bận, có thể đi về với chị.”
Toyota màu gan đỏ dần biến mất khỏi ruộng đồng mênh mông.
Liễu Chi Nhàn và Hùng Dật Châu đồng thời thở phào.
Liễu Chi Nhàn xoa hông nhức mỏi, “Không ngờ cậu lại giỏi nịnh thế, người khó khăn như bố chị mà cũng bị cậu dỗ được.”
Hùng Dật Châu đáp: “Đương nhiên rồi, dưới sự lãnh đạo rực rỡ của chồng chị, Tiểu Hùng phát triển rất khỏe mạnh.”
“…”
Liễu Chi Nhàn phê bình: “Đồ nịnh bợ.”
Có thân phận em vợ che chở, Hùng Dật Châu không do dự oán trách anh rể.
“Còn chồng chị là ông tổ nịnh bợ.”
… Cô đành câm miệng trước từ “chồng” này, không phản bác được.
Chập tối, Hùng Dật Châu lái mini chở cô về nhà ông ngoại ở thôn Đồng Bình.
Liễu Chi Nhàn ngồi ghế phụ, nhắn tin kể với Khang Chiêu chuyện hôm nay, rồi bất chợt nghĩ, có thể rất lâu sau anh mới nhận được.
Mối quan hệ này dần bắt đầu bộc lộ khuyết điểm bản chất, có vẻ như nó không được hoàn hảo như mong đợi.
Liễu Chi Nhàn thu hồi tin nhắn, chỉnh sửa lại, chỉ chọn ý chính rồi tóm gọn gửi đi.
Chợt lúc này trong đầu cô lóe lên tia sáng, dường như cô đã biết cách thức nói chuyện đầy già dặn của Khang Chiêu đến từ đâu rồi.
Đơn giản là bệnh nghề nghiệp mà thôi.
Mỗi lần giao tiếp là khi anh phải chạy đua với thời gian, cố dùng những từ ngữ ngắn gọn nhất để truyền tải những thông tin quan trọng và hiệu quả nhất.
Ngực cô thít lại vì đau lòng, thêm một biểu tượng cảm xúc đôi môi đỏ mọng.
[Nhớ anh.]
***
Liễu Chi Nhàn còn nhớ khoảng thời gian Khang Chiêu vào núi thường là tầm mười ngày.
Trong vài năm trở lại đây, tội phạm lâm nghiệp xuất hiện liên tục, lực lượng cảnh sát không