uổi tối mùa hè có rất nhiều muỗi.
Một lúc lâu sau kh Khang Chiêu và Lý Kinh Mạn rời đi, ở bụi cỏ gần đó bỗng sáng lên.
“Đã đi chưa?” Đại Chí dè dặt.
Hùng Dật Châu gật đầu, “Đi rồi, mẹ! Nhìn anh chọn chỗ tốt chưa kìa, em bị đốt mấy chỗ rồi đây! Tai anh Tiểu Chiêu thính như chó, bị phát hiện rồi đúng không?”
Đại Chí nói: “Chắc chắn lúc đó anh Tiểu Chiêu đang còn hoang mang, tiến không được lùi không xong, chắc không phát hiện đâu! Mà đó không phải trọng điểm! Trọng điểm là anh Tiểu Chiêu… bị cắm sừng? Đại mỹ nữ muốn làm cỏ mọc phía sau?”
Hùng Dật Châu ngạc nhiên, “Anh Tiểu Chiêu nhà ta là ngựa tốt, muốn cỏ nào mà không có, chắc chắn sẽ không quay đầu ăn cỏ phía sau!”
Đại Chí cười hề hề: “Đúng thế, cỏ bên rìa còn tốt hơn cỏ phía sau nhiều.”
Hùng Dật Châu ra khỏi bụi cỏ, “Cỏ bên rìa đâu ra? Phái nữ duy nhất ở đồn ta là dì nhà bếp đấy!”
Đại Chí dừng bước ngoái đầu lại, chiếu đèn pin vào mặt, nhìn cậu ta với ánh mắt “cậu nói thử xem”.
Một lúc sau, Hùng Dật Châu mới bừng tỉnh bật cười: “Ha.”
Đại Chí cũng “ha” theo.
Hai người đàn ông ăn ý hiểu nhau không cần nói rõ, quay về chỗ cắm trại.
***
Nắng ban mai xuyên khắp rừng rậm, hai nhóm nhổ trại, mỗi người một ngả.
Lý Kinh Mạn được đồng nghiệp dìu từ từ bước đi, nghe nói bị trượt chân lúc rửa mặt bên suối, bị trật khớp rồi.
Khang Chiêu kiểm tra vết thương, xương không bị ảnh hưởng nên cho dầu thuốc bôi.
Cổ tay bị giữ lấy, Lý Kinh Mạn im lặng nhìn anh.
Cổ tay bị kéo nhẹ, Lý Kinh Mạn im lặng nhìn anh.
Dã ngoại năm ngày khiến Lý Kinh Mạn như bông hoa tươi bị gió sương vùi dập, làm người khác động lòng trắc ẩn.
Khang Chiêu đứng dậy, nhìn một vòng mọi người xung quanh.
Hùng Dật Châu và Đại Chí im lặng nhìn nhau.
Hùng Dật Châu: Má nó, lần này anh Tiểu Chiêu muốn đổ việc đây mà!
Đại Chí: Mẹ nó, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
“Chân phóng viên Lý bị thương không tiện đi lại.” Khang Chiêu dừng mắt ở một người, “Tiểu Hùng, cõng đồng chí phóng viên xuống núi đưa đi chữa. Những người còn lại giữ nguyên kế hoạch tiến lên.”
Hùng Dật Châu: “???”
Dù cậu đã từng cõng heo từng vác cây, nhưng từ sau khi thành niên thì đến cả chị gái cậu cũng không cõng đâu!
Đại Chí nén cười huých cùi chỏ vào người cậu.
Lý Kinh Mạn còn định nói gì đó, nhưng Khang Chiêu đã lại nói tiếp với âm lượng đủ mọi người nghe rõ: “Đại Chí, cậu cũng đi cùng đi. Đây là hai đồng nghiệp có tiền đồ nhất trong đồn chúng tôi, có bọn họ đi cùng, phóng viên Lý cứ yên tâm.”
Đại Chí không cười nổi nữa rồi.
Hùng Dật Châu âm thầm huých lại.
Suy cho cùng vẫn là công tác, Hùng Dật Châu chuyên nghiệp che đi sự không tình nguyện, chủ động đi tới nói: “Tuy tôi không phải là người đẹp trai nhất đồn nhưng tốt xấu gì cũng là người mạnh nhất, đồng chí phóng viên cần giúp gì thì cứ nói.”
Đại Chí: “Đồng chí người đẹp đừng khách sáo, nếu anh Tiểu Chiêu đã có lời thì nhất định chúng tôi sẽ đưa cô xuống núi an toàn.”
Hùng Dật Châu: “…”
Gương mặt Lý Kinh Mạn có phần xanh xao, nhưng cũng nhờ vậy mà che đi được nét không vui. Cô ta cố chấp chống gậy đi một đoạn, nhưng lại làm chậm tiến độ một cách nghiêm trọng, cuối cùng không thể không thỏa hiệp.
Hùng Dật Châu cõng cô ta đi tới trước, bước sau sâu hơn bước trước, vừa thầm mắng chửi cấp trên vừa thầm thề thốt: Ông đây đếch yêu đương gì hết, phụ nữ rắc cmn rối!
***
Khoảng thứ sáu tháng sau, Liễu Chi Nhàn nhận được tin nhắn Wechat của Khang Chiêu, hỏi cô có về thành phố không.
Biết nhau cũng hơn một tháng, nhưng đa phần thời gian Khang Chiêu đều ở trạng thái offline, hai người cũng chỉ nói chuyện được vài ba câu.
Tính ra thì hiệu suất quen nhau rất kém, ngay cả hormone hồi mới gặp cũng dần biến mất.
“Tiệm may sườn xám nói hồi trước đó, nếu có rảnh thì cùng đi xem sao.”
Cái chữ “cùng” quá hấp dẫn, như một miếng bánh béo bở dụ cô cắn câu.
Nhưng đợi đến khi tính xong món nợ này, Liễu Chi Nhàn cũng chẳng khác gì những người phụ nữ có cảm tình xung quanh.
Liễu Chi Nhàn trả lời anh, thứ sáu có thể bận đến tối muộn, sáng thứ bảy mới về được.
Khang Chiêu: Cô có lái xe không?
Cheese Không Ngọt: Không lái.
Lái một chiếc xe “không rõ lai lịch” về, kiểu gì bố mẹ cũng tra hỏi cho xem.
Khang Chiêu: Thứ bảy về cùng đi.
Hai chữ “cùng” liên tục, cảm giác đồng minh tăng gấp bội.
Có lẽ đây chỉ là thói quen nói chuyện của anh chứ anh không có lòng, Liễu Chi Nhàn lại tự khuếch trương tình cảm lên, rất dễ dàng chìm đắm trong ảo tưởng vui sướng.
***
Liễu Chi Nhàn chọn một chiếc váy hở vai, chụp hình gửi cho Hi San San.
“Đi ăn với đàn ông mới quen, mặc bộ này thấy sao?”
Tây Sơn Sơn: Còn phải xem mày muốn phát triển quan hệ với anh ta đến mức nào.
Cheese Không Ngọt: Là mức mày nghĩ đó.
Tây Sơn Sơn: Chưa đủ quyến rũ đâu, mặc hẳn đi.
Cheese Không Ngọt: Á á cút.
Tây Sơn Sơn: Hi hi hi, là cái người lần trước mày nói đó à???
Cheese Không Ngọt: Đúng thế, hay tao thay bộ khác.
Tây Sơn Sơn: Không! Mày nghe tao! Bộ này là quá OK lắm rồi! Mày tưởng tượng xem, hai người đi sóng vai, anh ta có thể thấy được bờ vai trắng nõn của mày, lúc tránh đám đông qua đường lại còn chạm vào nhau! Muốn bao thính có bấy thính! A Nhàn, mày mà đổi bộ này thì không có bữa cơm lần sau đâu!
Cheese không ngọt: …
Liễu Chi Nhàn chọn tin tưởng Hi quân sư một lần, chọn chiếc váy hở vai, có điều là kiểu có dây quàng qua cổ, che đi phong cảnh trước ngực, tóc cũng che hơn nửa vai, bên dưới đổi sang quần jean để bớt hở hang.
Ngồi vào ghế phụ trong xe Khang Chiêu, quả nhiên người kia nghiêng đầu nhìn cô.
Nghĩ đến miêu tả của Hi San San có thể thành thật, cô không khỏi nổi da gà da vịt.
Có lẽ vì buồng không phòng trống lâu quá, nên mỗi khi tiếp xúc với đàn ông là cô lại căng thẳng lẫn chộn rộn.
Khang Chiêu nói: “Máy lạnh mở thấp quá à?”
Liễu Chi Nhàn bất giác xoa vai, “Không.”
“Tôi nghe bảo đất nông canh các cô nhận thầu gặp phải hộ khó?”
Khang Chiêu đột nhiên nhắc tới, Liễu Chi Nhàn như mèo mù vớ cá rán.
“Đúng, gia đình đó muốn tiền, có hơi khó giải quyết.”
“Đó là bà nội của tôi, cô không cần nể.” Khang Chiêu thờ ơ chế giễu, “Nếu không có được miếng đất kia thì các cô cần tăng bao nhiêu vốn?”
Liễu Chi Nhàn nói thật: “Miếng đất đó nằm ngay giữa, không có nó cũng giống như việc một cái bình không có cổ vậy, sẽ khá rắc rối nếu xây dựng hệ thống tưới tiêu tự động.”
“Với hiểu biết của tôi về bà ấy thì khó mà nhượng bộ đấy. Bà ấy đã nhắm trúng đặc điểm địa hình, biết chắc các cô sẽ không bỏ. Cô có biết phương pháp xử lý các hộ cứng đầu khi xây đường cao tốc không?”
Liễu Chi Nhàn nói: “Sửa chữa con đường ngay trước cửa nhà họ, để cho họ biết không có đất của bọn họ cũng không quá quan trọng. Đợi đến khi hàng xóm xung quanh chuyển đi nơi khác thì ở đó sẽ trở thành bãi đất hoang.”
Vì thân phận nhạy cảm nên Khang Chiêu không trực tiếp đồng ý, chỉ cười một tiếng mơ hồ tỏ rõ lập trường.
“Phần lớn thanh niên trai tráng trong thôn đều ra ngoài làm, đồng ruộng còn lại không ai cày cấy, bỏ hoang chẳng thà cho xí nghiệp thuê, lại còn cung cấp cơ hội làm ăn cho phụ nữ không thể đi làm, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Đáng tiếc người thế hệ trước trong thôn vẫn hạn chế tư tưởng, chỉ biết chăm chăm mới lợi nhỏ.”
Câu này thực sự rất đúng