Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua
Thể loại: Đam mỹ, quân nhân, trọng sinh, 1X1, cường cường , 18+, HE
Độ dài: 69 chương
Tình trạng: hoàn
-----------------
Chỉ cần nhìn tên truyện, chắc các bạn đều nghĩ ngay đến quân đội, chiến tranh, súng ống đạn dược.
Đúng vậy, đây là câu chuyện kể về những người lính gỡ bom EOD thuộc quân đội Mỹ đóng ở Baghdad - trại tập trung tử vong.
Công việc gỡ bom có biết bao nguy hiểm, một giây trước còn cảm nhận được nhịp tim của mình, hơi thở của đồng đội, một giây sau có thể như hỏa tiễn bay thẳng lên trời rồi về với đất mẹ thân yêu, được phủ lên lá quốc kỳ Mỹ nằm nghe quốc ca rồi. Ranh giới của sống chết, giành giật mạng sống từ tay tử thần, đó là liều mạng, là chiến tranh của EOD và tử thần.
Nơi đó biết bao người muốn thoát khỏi, duy chỉ có hai người lại tìm mọi cách ở lại, Sean và Hawkins.
Sean, à không, tôi nên gọi là Vincent mới đúng, là kỹ thuật binh thuộc EOD nhưng đã hi sinh trong một lần chấp hành nhiệm vụ. Khi tỉnh lại, cậu đã trở thành bộ đội đặc chủng Sean Elvis. Sean trở lại Baghdad để tìm lại bản thân mình là ai, là Sean hay là Vincent.
Ở nơi đó, cậu đã gặp một kẻ điên. Đúng vậy, Howard Hawkins là một kẻ điên. Anh ta có thể là tay gỡ bom giỏi nhất nhưng không ai phủ nhận anh ta điên! Không mặt áo phòng hộ, dùng tay không gỡ bom, xác định bom không phá được cũng cố chấp không ngừng lại…
Anh nói: “tôi bảo cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó, cậu sẽ còn sống trở lại nước Mỹ”.
Anh nói: “tôi đếm đến ba, nếu cậu không lại đây tôi sẽ kíp nổ”.
Vì sao anh ta lại điên đến thế? Lý do chỉ vì Hawkins muốn đuổi theo bom nghệ thuật gia đã hại chết anh họ mình - Montero.
Sean bị người đàn ông điên cuồng cao ngạo không coi ai ra gì kia bức đến mức muốn đánh anh một trận rồi xin chuyển đội. Ở dưới tay một tên đội trưởng thần kinh, không quan tâm đến mạng sống như Hawkins thì chắc chắn cậu sẽ là khách quen của phòng tâm lý quân khu.
Nhưng Hawkins lại không dễ dàng để Sean rời khỏi anh như vậy.
Sean không hiểu, chẳng lẽ vì Hawkins ỷ lại vào cậu vì cậu đã nói: “ bởi vì chúng ta là chiến hữu phó thác sau lưng cho nhau” ư?.
Không, đơn giản là vì dục vọng chiếm hữu của Hawkins quá mạnh mẽ, thứ anh đã muốn anh sẽ dùng mọi cách giành được.
Anh nói: “tôi muốn làm cậu”.
Anh nói: “tôi không muốn hắn chán ghét tôi, nhưng sớm hay muộn hắn cũng phải là của tôi”.
Một người bá đạo như vậy, cuồng ngạo như vậy, lại để ý đến suy nghĩ của Sean, anh muốn chiếm lấy cậu từ thể xác đến tâm hồn, nhưng anh không muốn cậu chán ghét anh.
Hawkins à, cuối cùng cũng có một người so với bom và Montero càng làm anh xem trọng hơn, chỉ cần nghĩ đến người đó anh cũng “cứng” được, anh sợ hãi nếu mất đi người đó dù là trong mơ, anh sợ cái điên của anh sẽ giết người đó, nếu người đó không còn sống, anh cũng sẽ chết. Hawkins yêu rồi, anh yêu Sean đến tận xương tủy.
Ban đầu Sean né tránh, cậu là straight, chẳng có thằng đàn ông cơ bắp chắc nịch nào chịu cong mông lên cho một thằng khác “làm” cả. Nhưng làm sao đây, cùng nhau vào sinh ra tử, cậu tin tưởng anh, anh phó thác sau lưng mình cho cậu, mỗi giây mỗi phút ở bên Hawkins càng làm Sean không kiếm soát được trái tim mình. Sean dần dần bị trầm mê trong sự bá đạo, cường ngạnh lại ẩn chứa dịu dàng của Hawkins.
Sự cố bất ngờ ập đến, chỉ vì sự cố chấp của Hawkins, thiếu chút nữa anh đã mất Sean. Lần đầu tiên Hawkins có ý muốn giải ngũ, anh không quan tâm bom của Montero, anh chỉ quan tâm Sean. Anh chỉ muốn cùng Sean bình yên sống đến cuối đời. Hai người cùng nhau uống cà phê dù nó dở tệ, cùng nhau xem phim dạo phố, không có bom, không có những phút giây dạo quanh quỷ môn quan.
Dù trở lại Washington, Montero vẫn không buông tha anh, hắn bắt cóc Sean, hắn muốn anh trả giá vì đã từ bỏ trò chơi sinh tử với hắn. Có điều hắn vĩnh viễn không ngờ được, Sean không phải là lính đặc chủng thông thường chưa được học qua gỡ bom, cậu có linh hồn và trí nhớ của Vincent - một kỹ thuật binh đã nghiên cứu về mạch điện. Hắn đã thua ngay từ khi lắp đặt quả boom cuối cùng.
Sean đã tìm được mình là ai. Cậu cũng nhìn thấy được tình yêu điên cuồng Hawkins dành cho mình.
“Tôi không biết liệu đây có phải là điều anh ấy muốn hay không, cũng không biết có thể kéo dài bao lâu… nhưng tôi yêu anh ấy…”
Tình yêu đó nhiều hơn là Sean nghĩ, nhiều đến mức đủ tin tưởng để dẫn Hawkins đến trước mộ Vincent và nói hết tất cả cho anh biết - cậu là Vincent đã chết và trọng sinh thành Sean.
Cần bao nhiêu dũng cảm để tin tưởng một người?
Cần bao nhiêu yêu thương để dù biết đó là tử lộ cũng muốn cùng đi người kia?
Baghdad không chỉ là trại tập trung tử vong, đó là nơi tình đồng đội được bồi đắp, là nơi lòng tin được dựng xây, là nơi cảm nhận sự sống quý giá đến dường nào, còn là nơi vẽ nên một tình yêu nồng nàn xinh đẹp như ánh ban mai ngày hôm sau.
Bình luận truyện