Sau đó chúng ta xuống lại dưới đáy thủy cung, ta lượn theo làn nước di chuyển, cúi đầu nhìn thổ thần bà bà chậm rãi chống trượng bước đi, lão nhân gia đưa mắt nhìn ta, bàn tay cầm trượng khẽ run lên, thân thể ta lập tức chuyển lệch sang một bên, ta bất ngờ nhìn một đàn cá chép khổng lồ di chuyển đi qua chỗ lúc nãy của ta.
"Uầy bầy cá này không nhìn đường sao?"
Ta chun mũi lẩm bẩm, thổ thần bà bà khẽ lắc đầu, khinh bỉ nhìn ta.
"Bọn nó chưa thành tinh, tất nhiên không thấy được ngươi.
"
Sau đó tiếp tục chống trượng mà đi, ta chẹp miệng, không thả trôi người nữa mà nhẹ nhàng đáp xuống, đi bên cạnh lão bà nhà ta.
Một đường chậm rãi tiến đến chính cung dưới đáy sông Lịch, ta nhìn tòa cung điện lộng lẫy trước mắt, trước cánh cổng lớn có hai hàng binh lính tôm cua, uy nghiêm và hào nhoáng, trên những bậc thang cao của thủy cung, có một thân ảnh đứng đấy.
Tà áo thêu hình giao long gầm chỉ bạc, hắc y không gió mà động, thắt lưng treo một miếng ngọc bội hình lưỡi liềm, vai rộng thân cao, uy nghiêm cùng khí phách, ba vạn tóc bạc tự do buông thõng, ánh lên như những nếp vẩy rồng.
Bước chân ta khựng lại, như có chì đeo lên, đại não trống rỗng, lồng ngực vốn vô cảm nay như bị một thanh đao bén nhọn xuyên suốt đâm ngang.
Ta cảm giác được cổ họng khô khốc, khóe miệng run rẩy, dung nhan của người trước mắt như ánh sáng từ vẩy rồng lúc ấy, chói đến đau mắt ta.
Bờ môi khẽ cong đầy sắc màu, cánh mũi tựa như được bàn tay thần điêu khắc, đôi mày kiếm nghiêm nghị, làn da như ngọc, yêu nghiệt trời sinh, lam nhan họa thủy, một nụ cười mười đại gió xuân.
"Bổn thần vẫn đang chờ, cuối cùng nha đầu ngươi cũng đến.
"
Đôi con ngươi phỉ thúy ấy nhìn ta, trong một khắc nọ, đại não ta hiện lên cảnh tượng trên chiếc đàn tranh bằng ngọc, có một đôi tay lướt trên đó, như những tiên nữ khiêu vũ dưới ánh trăng năm nào, nốt chu sa đỏ như máu trên đầu ngón tay khiến đại não ta tê rần.
Giữa làn sương mù của kí ức, dung nhan người ấy chìm vào hư không, chỉ có nụ cười nhàn nhạt như sương sớm, là ảo hay là thực, bờ môi động, nhưng ta không nghe thấy được bất kì âm thanh nào.
"Nha đầu!"
Một tiếng gọi cao vút, ta từ trong thần thức đi về, ngơ ngác nhìn dung nhan phóng to của thổ thần bà bà, sau lưng lão nhân gia, là thân ảnh ngọc thụ lam phong, soái khí ngời ngời của thủy thần.
Con ngươi ta vô định, đột nhiên như phát rồ, chạy vội tới trước mặt hắn, dưới sự rút đao gươm đáng sợ của toàn thể nhân yêu dưới đáy thủy cung sông Lịch cùng sự há hốc mồm của thổ thần bà bà, ta bắt lấy bàn tay dưới tay áo gấm của thủy thần, nhìn chằm chằm vào nó.
Đôi bàn tay mười ngón thon dài sạch sẽ, không vươn chút bụi trần.
"Không có?"
Ta lẩm bẩm, thùy thái dương lại đau rần.
"Nha đầu, trước bổn thần khuyên ngươi mau buông tay.
"
Âm thanh ôn nhuận của người trước mắt truyền vào tai ta, ta a một tiếng ngơ ngác, ngước mắt nhìn dung nhan yêu nghiệt của thủy thần, chỉ thấy hắn ra hiệu ta nhìn về phía sau, ta đột nhiên cảm thấy tóc tai lạnh lẽo, rụt cổ xoay cổ cứng ngắc ra đằng sau.
Nhìn hai hàng binh lính tôm cua mặt mũi đỏ bừng như bị luộc, sát khí nổi khắp đáy sông Lịch, đến nỗi nước sông sóng sánh, tạo thành từng đợt khí xoay tròn, thổ thần bà bà tay che mặt, dường như ta có thể nghe được tiếng bà ta thầm thở dài bất lực.
"A ha ha, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, các huynh đệ bình tĩnh bình tĩnh.
"
Ta dở hơi ngoác mồm cười, vội buông đôi tay của thủy thần ra, sau đó dưới không khí chèn ép nguy hiểm của con dân thủy cung, ta như một con rùa rụt cổ, vội chạy ù vào bên trong chính điện bỏ trốn.
Thủy thần đại nhân đứng bên ngoài thầm lắc đầu dở khóc dở cười, hắn phất tay một cái, bọt khí xoay tròn lập tức biến mất, đám tôm cua cũng bình tĩnh lui xuống.
"Thổ thần đại nhân, mời.
"
Thổ thần bà bà đôi mắt sáng như đuốc nhìn thủy thần đại nhân ôn nhuận đứng đấy, khách khí đáp một tiếng đa tạ, sau bình thản từ tốn chống trượng bước vào chính điện.
Ta trốn ở phía sau tấm bình phong, ló đầu nhìn hai người bọn họ đi vào, run run khóe miệng hỏi.
"Bên ngoài kia.
.
"
"Đi cả rồi,