Sau đó bước đi, ta nhìn ba người bọn họ còn đứng yên ở đấy, không khỏi nhướng cao lông mày, cất giọng nói.
"Còn không mau dẫn đường?"
Nữ nhân kia một tay che khóe miệng, khẽ cười ra tiếng, xinh đẹp bảo rằng.
"Tướng quân sao lại có thể vào cung với bộ dạng như thế chứ?"
Ta trông xuống y phục của mình, chỉ là một màu tử y bình thường, rộng thùng thình, có gì không được?
"Tướng quân, trước thay y phục, sau nô tì lập tức đưa người tiến cung.
"
Nàng ta chậm rãi tiến đến, đặt vào tay ta một bọc vải lụa cao quý, ta mở ra, nhìn xấp vải Cẩm Vân ở bên trong, nhìn dung nhan xinh đẹp như lan thảo kia, không nói gì chỉ lặng lẽ đi sang căn phòng trống bên cạnh, chậm rãi thay y phục.
Đến khi ta bước tới trước mặt bọn họ, ta nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ nhân kia, đáy mắt khóe môi vốn một dạng ôn nhu như búp bê gỗ, lại hiện lên vẻ kinh diễm vô cùng, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Ta vỗ vỗ tay áo màu lam thêu hoa tử đằng bằng chỉ bạc cao quý, chắp hai tay ra phía sau, nhìn bọn họ, khẽ nhướng chân mày mà hỏi.
"Bây giờ đã có thể rời đi được hay chưa?"
"Tất nhiên rồi, Tướng Quân, mời.
"
Nữ nhân cười xinh đẹp, cung kính dẫn đường.
Bọn họ đem ta nhét vào xe ngựa nhỏ, một đường dài tiến đến hoàng cung rộng lớn.
Cả một quãng đường, ta chỉ bình thản ngồi yên trên xe ngựa, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.
Đến khi xe ngựa ngưng lay động, rèm lụa có được người vén lên, ta hai mắt không cảm xúc nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ nhân nọ, nàng ấy sóng mắt lưu chuyển, ôn nhu cất lời.
"Tướng Quân, tới rồi.
"
Bàn tay trắng nõn ngọc ngà vươn tới, ta nhìn những ngón tay như búp măng xinh đẹp ấy, nhàn nhạt phớt lờ, tự động leo xuống.
Quang cảnh xung quanh chính là một khu vườn uyển rộng thênh thang, cây mọc cao tận trời, hương hoa thoang thoảng, vạn hoa đua nhau nở rộ đến diễm lệ chói mắt.
"Bệ Hạ hiện đang ở bên trong đình đợi ngài.
"
Hai hàng nô tài thái giám cung nữ lần lượt cung kính quỳ xuống, khẽ hô Tướng Quân cát tường, ta lướt qua bọn họ, làn váy lam nhạt lưu động, cất bước tiến vào hang rồng.
Mái đình ngói đỏ lưu ly, hành lang bắt ngang qua hồ lớn nở đầy sen, mặt nước sông lấp lánh ánh kim sa khi mặt trời rọi xuống, ta bước chậm, hai mắt trông về nơi đình uyển ấy, bàn thạch cao quý, hương trà bốc lên, điểm tâm phong phú, thân ảnh toàn thân vàng ròng, y phục thêu những hình rồng lượn lờ bằng chỉ bạc, tỉ mỉ đến cầu kì, ngón tay đeo nhẫn ngọc, dung nhan lạnh lẽo âm trầm, tuấn tú ngồi trên ghế nệm êm, thái giám bên người kẻ cầm quạt người cầm mâm, chí tôn của thiên hạ, thiên tử của kinh đô.
Hoàng Đế nhàn nhạt thưởng thức trà trên tay, mí mắt khẽ giở lên, trông về phía ta, dường như trong giây lát là chấn kinh, sau đấy chỉ là một nét hờ hững lấp đầy.
Hắn đặt chén ngọc xuống mặt bàn, vang lên những âm thanh tinh túy, chất giọng nam nhân lập tức cất lên.
"Tới rồi à? Không cần đa lễ, ngồi xuống đi.
"
Ta cũng sẽ không vì như thế mà khách sáo, rất ung dung ngồi xuống đối diện y, hai tay chắp lại đặt trên đầu gối, an tĩnh đợi chờ.
Hoàng Đế dường như không vội, y rất bình tĩnh, châm trà thả lá, đổ lần lượt vào ba chén ngọc duy nhất trên bàn thạch những chất lỏng ngọt ngào và tinh quý nhất trên đời.
Hơi ấm bốc lên, đem theo hương thơm nhàn nhạt của gốc trà quý, giữa không trung yên tĩnh và xinh đẹp xung quanh, quả nhiên hoàng cung luôn là một nơi rực rỡ và hào nhoáng, nơi này, đã từng có biết bao người liều mạng để được vào đây.
"Gốc trà hái ở đỉnh Thiên Sơn, nước dùng là nước cất tinh túy lọc ra từ sương sớm, cùng với chén ngọc do chính tay Thi sĩ ba trăm năm trước tinh luyện, Tướng quân nói xem, thứ trà này, có phải là đồ tốt hay không?"
Hoàng Đế dung nhan ngập trong hơi ấm bốc lên, giọng hắn vẫn lạnh nhạt như một khối băng, ta hạ mi mắt, nhìn chất nước ngọt ngào bên trong, lấp lánh lại trong vắt, màu sắc tuyệt đẹp, ta hạ giọng đáp.
"Tuyết Mân Sơn, vốn dĩ là trân quý.
"
Không gian lập tức yên tĩnh, xung quanh đã sớm không còn bóng người, chỉ còn mỗi hai chúng ta ngồi đối diện nhau nơi góc đình hoàng cung này.
Tiếng lá xào xạc, tiếng cá nhảy khỏi mặt hồ, chim sơn ca ríu rít, hoa sen nở rộ, vốn phải là một cảnh đẹp yên bình nhưng ta cùng Hoàng Đế đều ngầm hiểu, mạch nước ngầm, chỉ sợ đã sớm nổi dậy từ lâu rồi.
"Đúng vậy, kì bảo trân quý, Tuyết Mân Sơn mười năm mới bắt gặp được một lần, mọc một gốc duy nhất tại vìa vực đỉnh núi, một gốc Tuyết