Tiểu Lâu cười trào phúng, thấp giọng nói: "Lại có một con sói mắt trắng."
Biểu tình Bân Tử biến đổi, rồi lại rất nhanh khôi phục bình thường, coi như không nghe thấy.
Hết lần này tới lần khác Thẩm Mão Mão nợ nần hỏi: "Lâu tỷ, tỷ nói cái gì?! Em không nghe thấy một tiếng nữa, nói lớn lên!"
Những người khác như cuối như không, sắc mặt Bân Tử khó thấy cực điểm.
Tiểu Lâu liếc xéo cô một cái: "Ăn cơm của cô đi!"
"Ò..."
Kim Mao hỏi Tiểu Lâu: "Lâu tỷ, sao hai người sống sót?"
Những người khác đều dựng tai lên, muốn nghe đáp án của Tiểu Lâu.
Tiểu Lâu cũng không giấu giếm: "Nhờ thỏ, cô ấy không nghe thấy âm thanh, khiêng tôi trở lại."
Nói ra những người khác cũng không thể làm theo. Hoặc là vì sống chết mà làm mình điếc, hoặc đem sinh mệnh ký thác trên người Thẩm Mão Mão —— cái nào cũng không được.
Cơm ăn được một nửa, một người mở cửa căng tin, loạng choạng đi vào.
—— là lạnh như băng hôm qua đi làm lại. Khuôn mặt mệt mỏi của hắn, sắc mặt trắng bệch, không giao tiếp với bất cứ ai, trực tiếp trở lại chỗ ngồi của mình để ngồi.
Bân Tử hỏi: "Long ca đâu?!"
Lạnh như băng hỏi lại hắn: "Hắn là thay cậu đi, có liên quan gì đến tôi?"
Bân Tử á khẩu không nói nên lời, không tự rước lấy nhục, cúi đầu thành thành thật thật ăn cơm.
Chờ cơm nước xong phải đi rửa chén, Thẩm Mão Mão mới cảm thấy sợ hãi. Thi thể của Đinh Hậu không biết còn ở đây hay không, vô luận là ở đây hay không đều là tiết tấu của phim kinh dị. Hơn nữa nhiệm vụ ngày hôm qua của cô còn chưa hoàn thành, không biết bị quản đốc phát hiện sẽ có hậu quả gì.
Bên trong nhà bếp, cả hai bể nước lớn đều được đậy nắp, giống như hộp pandora hấp dẫn, chờ con người mở ra, giải phóng bệnh tật và thảm họa.
Thẩm Mão Mão lấy hết dũng khí, kéo nắp vại ra, bên trong trống rỗng không có gì, chỉ có đáy vại còn lưu lại một ít máu.
Hoặc đêm qua Đinh Hậu bị ăn, hoặc Đinh Hậu hoàn toàn sống lại. Ngẫm lại đã làm cho người ta cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Khẩu khí này của cô thở phào nhẹ nhõm, bởi vì không cần nghĩ cách giải thích với quản đốc, cũng không cần đối mặt với thi thể nữa. Nhưng Nghiêm Nam thì không tốt lắm. Cô ta thấy trong vại không có gì, lại liên tưởng đến đêm qua Thẩm Mão Mão nói "Đinh Hậu sống lại", lập tức ngồi không yên.
Thẩm Mão Mão nhìn cô ta rời đi. Nhìn hướng cô ta đi, chắc là ao.
Cô cúi đầu rửa chén, sau đó lại nấu chín thịt lợn chưa làm xong rắc muối, đậy nắp bình lại.
Sau khi bận rộn tất cả mọi thứ, cô chuẩn bị trở lại ao để xây dựng gạch, kết quả ở cửa gặp người quản đốc trực tiếp đi tới.
Quản đốc đánh máy hỏi cô:【Cô đã không hoàn thành công việc ngày hôm qua của cô?]】
Thẩm Mão Mão mở mắt nói dối: "Tôi đã làm xong, tất cả đều đã chuẩn bị xong, nhưng mà thịt sống lại! Ngoài ra còn có một con quái vật cả bụng toàn mặt, nó chiến đấu với thịt, còn tôi bỏ chạy."
Quản đốc đột nhiên trở nên rất căng thẳng, tốc độ đánh máy nhanh gấp đôi:【Con quái vật đó xuất hiện khi nào?】
Thẩm Mão Mão nói: "Nửa đêm hôm qua, tôi bị dọa chết, quản đốc, công trường chúng ta không an toàn đâu! Cái quái này làm sao bây giờ?!"
Vẻ mặt quản đốc hoảng hốt, trong miệng lẩm bẩm thứ gì đó. Một lát sau, hắn mới tỉnh táo lại, dặn dò Thẩm Mão Mão: 【Chuyện này đừng để người khác biết! Cô cũng đi làm đi, đổ sơn rồi chồng gạch, động tác nhanh nhẹn một chút!】
...
Giữa vợ chồng Vân Thắng Tiến và Bắc Đẩu dường như xảy ra tranh chấp gì đó.
Đêm qua và sáng nay bọn họ ngồi chung với nhau. Hôm nay lúc chuyển gạch, Thẩm Mão Mão nhìn thấy ba người bọn họ gom thành một đống nói cái gì đó, ý kiến hình như cũng không được thống nhất. Bắc Đẩu nổi giận đùng đùng rời đội, chạy đến nơi cách bọn họ thật xa để chuyển gạch, xem ra là tính toán bay một mình.
Tiểu Lâu đẩy cô một cái, bảo cô đừng đến xem náo nhiệt.
Lúc trước các cô ở phụ cận tìm một vòng, giống như kính mắt, Long ca cũng không tiếng động đã biến mất.
Hiện tại ngẫm lại, thực tế Thẩm Mão Mão cũng không có bao nhiêu chán ghét người này.
Hắn kiểu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, luôn lấy lỗ mũi nhìn người, không lễ phép, còn thường xuyên tinh trùng thượng não... Cô vốn tưởng rằng người như vậy sẽ chết ở trên bụng đàn bà hoặc chị gái nhỏ nữ quỷ, ai ngờ cuối cùng hắn lại thay anh em của mình đi chết.
Nhưng mà người anh em này của hắn...
Ha hả.
Thẩm Mão Mão liếc mắt nhìn Bân Tử vùi đầu làm việc, ở đáy lòng cười lạnh một tiếng.
Cùng một đức hạnh tên Vệ Cố kia, cũng không phải đồ chơi gì thú vị.
Bây giờ tính ra ngày đó trò chơi tiến hành bốn ngày, người chơi chết năm người. Dựa theo cách nói của Tiểu Lâu, thời gian càng về sau, hạn chế của trò chơi đối với quỷ quái lại càng nhỏ, đến ngày cuối cùng, chính là tàn sát.
Cảnh như vậy không ai muốn nhìn thấy, vì vậy họ phải tăng tốc độ tìm kiếm manh mối.
...
"Cho nên tại sao lại là em?" Kim Mao vẻ mặt buồn bã, đứng trên giàn giáo sống chết không chịu xuống.
Lá cây bị gió thổi ào ào vang lên, công trường vô cùng yên tĩnh. Gió lạnh chạng vạng đã không cách nào thổi vào ao nước bên trong tường vây, gạch đỏ hình vuồng chỉnh tề phong tỏa khu vực này, giống như một cái lồng giam kín mít không kẽ hở.
Tiểu Lâu đương nhiên nói: "Nếu không cậu định để cho hai cô gái chúng tôi đi lăn lộn trong bùn sao?"
Thẩm Mão Mão không nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhưng có thể hiểu được biểu tình Kim Mao không tình nguyện, cô xài đạo lý nói: "Cậu nhìn cậu xem, ngoại trừ ăn cơm ngủ cái gì cũng không làm, không cố gắng chẳng lẽ còn chờ nằm thắng sao?"
Kim Mao biết rằng cô có thể nghe thấy giọng nói rất lớn, vì vậy cậu hét lên: "Em! Không dám! Tự mình! Đi! Tắm!"
Thẩm Mão Mão: "Vậy thì tìm chậu nước! Đổ từ trên đầu xuống!"
Tiểu Lâu: "Tôi xin hai người nói nhỏ một chút đi!"
—— Một người nói lớn hơn một người.
Kim Mao làm giá trong chốc lát, cũng hiểu được mình không thể chỉ chờ làm sẵn. Cậu ném một cái xẻng từ đỉnh xuống, sau đó thắt chặt một nút thắt trên thắt lưng của mình và đi xuống ao theo những viên gạch tường trơn bóng.
Nước dưới đáy ao còn chưa khô, chân vừa giẫm lên đã chìm trong bùn. Cậu đào xẻng từ bùn ra, nắm chặt sợi dây thừng, một bước từ nông đi vào giữa.
Thẩm Mão Mão và Tiểu Lâu hoài nghi quản đốc chôn thi thể dưới hồ, nhiệm vụ của cậu chính là đào bới giữa ao xem, không chừng có thể