Đến tối, khi cả hai cùng ngồi trên cái salon nho nhỏ mà nhìn về phía cửa sổ, khung cảnh tấp nập của Boston đập vào mắt khiến Tiểu Thúy nhận ra rằng, thế giới này so với khi ở Muôn Trượng đúng là vô cùng đồ sộ và rộng lớn.
Cô vô tình nhìn qua cô gái trước mặt, hình như Asha đang cặm cụi tình toán gì đó, Tiểu Thúy bỗng chốc rất hiếu kì.
“Asha cậu đang làm gì vậy?”
Asha ngước đầu lên, đôi mắt lộ vẻ bối rối: “Mình định mua thêm một chiếc laptop, đang xem chi tiêu tháng này ra sao, đúng thật mệt mỏi.”
Nghe tiếng than của Asha, Tiểu Thúy cũng hiểu ra, một cô gái đơn chiếc sống ở nơi này đã khó khăn vô cùng, huống chi lúc này lại cưu mang cả cô.Tiểu Thúy đột nhiên nhớ ra gì đó, lúc rời khỏi Muôn Trượng, gia gia có đưa cho cô một chiếc thẻ, nói là trong thẻ đó có thứ thay ngân phiếu mua hàng hóa, nhưng cô nhìn qua nhìn lại thì thấy nó chẳng có giá trị gì cả, không phải vàng cũng chẳng phải bạc, ăn cũng không được, hít cũng chả có mùi gì, nên cô đành quẳng nó vào một góc của ba lô.
Lúc này nhớ đến tài chính của Asha đang eo hẹp, Tiểu Thúy vội chạy về phòng lấy chiếc thẻ ra: “Này Asha, cái này là gia gia đưa ình, nói là gì đó lộ phí. Mình thấy tấm thẻ xấu xí này mà cũng trả tiền được sao, quái gở!”
Asha nghe Tiểu Thúy nói thì vô cùng bất ngờ và khó tin. Bởi vì trong trí tưởng tượng của cô, Tiểu Thúy là một cô gái rất thông minh và giảo hoạt, không lí nào cô ấy lại không thể phân biệt được thứ trước mắt là gì. Nhưng cũng rất mau định thần từ một nỗi đả kích bất ngờ, Asha khép nép dò hỏi: “Không phải cậu là người cổ đại lạc vào vòng xoáy thời gian mà đến thế kỉ 21 này chứ hả. Thời đại này, đứa trẻ ba tuổi đã biết nó là gì rồi đấy, thế nhưng cậu lại giống như rượu ủ mấy chục năm, bây giờ mới được người ta đem đi khai phá để thấy được ánh sáng, rõ ràng là một loại đồ cổ mất rồi.”
Thấy Asha ngớ ra vì sự lạc hậu của mình, cô cũng đỏ mặt lắp bắp: “Nó…là gì vậy?”
Asha cốc yêu lên đầu cô: “Chắc ở nhà cậu là tiểu thư không lo tiền bạc đây mà, đây là thẻ tín dụng, nhai vào bụng là mình đem cậu đi chôn sống luôn, cậu phải có mật khẩu mới sử dụng được.”
“À mật khẩu rất đơn giản, mai cậu cứ coi có bao nhiêu tiền thì lấy đi, coi như tiền ăn nhờ ở đậu của mình, mình nghĩ, ở trong đó cũng không bao nhiêu đâu bởi vì nhà mình cũng không khấm khá là mấy.”
Nghe Tiểu Thúy nói vậy, Asha cũng nghĩ thầm, thân cô còn lo lên lo xuống, nếu có một người góp gạo thổi cơm chung thì sẽ đỡ khổ biết mấy, thế nên cô lập tức đồng ý. Bỗng nhớ ra điều gì đó, Asha tiếp lời: “Này Tiểu Thúy, nếu cậu vẫn chưa nhập học, cũng chưa kiếm được người, vậy thì thử đi làm thêm xem. Chỗ làm thêm ở KFC gần trường còn trống một chỗ, cậu có thể thử, vừa kiếm được tiền vừa giết thời gian.”
Tiểu Thúy thấy đề nghị của Asha cũng không tồi. Cô tới thế giới này với mục đích là tìm hiểu, tiếp xúc với những sự mới mẻ khác nhau, nếu có thể gặp nhiều người, có lẽ cô cũng có thêm nhiều tri thức có ích. Cho nên, ngay lập tức, cô gật đồng ý: “Được, ý cậu rất hay, nhưng mà ngày mai mình phải đi gặp Poton mất rồi, ngày kia đi làm có được không?”
“Sao lại không, mình nghĩ cậu chắn chắn sẽ là thần tài của quán.” Asha cười khúc khích, cô nghĩ, chắc chắn Tiểu Thúy sẽ là một ngọn gió đủ lớn để hút sạch những kẻ háo đói à xem.
“Cám ơn cậu Asha, giờ mình đi gọi cho gã thần tượng Poton của cậu
đây.” Tiểu Thúy cười rạng rỡ, đung đưa tấm danh thiếp trên tay như một món đồ quý giá.
Vì để tiện cho việc liên lạc, Asha đã mua cho Tiểu Thúy một chiếc điện thoại giá bèo tại chợ trời Boston. Đối với thứ đồ công nghệ là tinh hoa của nhân loại này, Tiểu Thúy không tỏa ra lạc hậu như cái thẻ tín dụng lúc nãy chút nào, bấm dãy số, đầu dây bên kia nhanh chóng được khơi thông.
“Alo, Tôi là Poton.”
“Chào anh, tôi là cô gái đi chung xe với anh hai hôm trước, anh còn nhớ tôi chứ?”
“Là em sao? Thật hay, tôi nghĩ em sẽ không gọi cho tôi chứ.”
Đầu dây bên đây, thấy biểu hiện vui mừng của anh, nên Tiểu Thúy biết rõ anh ta cũng có ấn tượng với mình, vì vậy, cô nhanh chóng vào chủ đề: “À hiện tại tôi đang có chút vấn đề, có thể nói chuyện với anh không?”
“Bây giờ em ở đâu?” Giọng nói bên kia sốt sắng.
Tiểu Thúy thấy vậy cũng đáp lại: “Anh không cần lo lắng, tôi đang ở với một người bạn, sáng ngày mai chúng ta có thể gặp nhau không, ở tiệm KFC gần trường cho tiện công việc của anh nhé ?”
“Ok, tôi chỉ rãnh cố định lúc 11 giờ đến 1 giờ chiều thôi, em đến vào giờ đó được chứ?” Poton hỏi.
“Được, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau lúc 12 giờ, cảm ơn anh rất nhiều.” Tiểu Thúy nhanh chóng cúp máy, lòng dâng lên những mớ cảm xúc hỗn tạp, bồn chồn có, hưng phấn có, thậm chí sự lo lắng cũng nhuộm đầy trong lòng cô.
Bên đây, Poton vẫn ngẩn ngơ, lúc nhìn lại điện thoại thì thanh âm trong vắt như sương mai kia đã biến mất, chậc, anh lại quên hỏi tên cô mất rồi.
Sáng hôm sau.
“Asha nhanh thức dậy, tám giờ rồi.” Tiểu Thúy thúc giục.
Asha nằm cuộn tròn như một con mèo ngốc, mái tóc dài gối xù như một cái tổ quạ, giọng lười nhác còn ngáy ngủ vang lên: “Cho mình năm phút nữa.”
Tiểu Thúy nhìn con nhím đang xù lông trong chân thì mỉm cười: “Năm phút của cậu đã bình phương mất rồi, nhanh dậy, không phải 12 giờ cậu có ca làm việc sao, chúng ta còn phải ra ngoài mua ít đồ nữa, có muốn ăn cơm hay không?”
Đùng đùng từ trong chân, một thân ảnh nhỏ nhắn như một con linh dương bay thẳng vào nhà vệ sinh, 20 phút sau, khuôn mặt rạng rỡ của Asha xuất hiện, giọng nói sang sảng đầy phấn chấn: “Tiểu Thúy, chúng ta đi mua đồ ăn nào.”
Nhìn cô gái hám ăn nhưng cực kì đáng yêu trước mặt, Tiểu Thúy không thể không nén cười: “Đi thôi, quỷ đói.”
Hai người đi ra cửa, trên đường vào siêu thị mua thực phẩm, Asha nắm tay Tiểu Thúy: “Này Tiểu Thúy, cùng mình đi xem tài khoản của cậu, mình chỉ cậu xem, tiền của cậu mọi thứ phải rõ ràng, không thể khiến cậu lỗ lã được.”
Tiểu Thúy nhìn Asha mang một vẻ cảm động không nói nên lời, cô gái Việt Nam này đúng là nhân hậu và thật thà. Ở một nơi bon chen và chèn ép thế này, một người có tấm lòng nhận hậu và vị tha như thế thật sự rất đáng trân trọng và yêu quý.
“Được đi thôi “buổi sáng” đáng yêu của mình.”
Hai người cùng nhau đến máy kiểm tra. Nhìn vào con số trên màn hình, Tiểu Thúy bắt gặp vẻ mặt ngỡ ngàng đến phát sốt của Asha, có gì đó không ổn đã phát sinh hay sao, hoặc chiếc thẻ kia hoàn toàn trống rỗng, Tiểu Thúy cảm thấy áy náy mà lên tiếng: “Gia gia mình không để tiền trong đó à? Xin lỗi Asha, làm cậu mừng hụt.”
Nghe thấy lời Tiểu Thúy nói, Asha đột ngột hoàn hồn, đôi tay nắm chặt vai cô, miệng lắp bắp không ngừng: “Không…không phải, 100 ngàn đô, Tiểu Thúy, tài khoản của cậu có 100 ngàn đô, ôi mẹ ơi, tiền lương của tớ cả năm cũng chưa bằng một phần tư của cậu nữa đấy, từ giờ cứ việc sử dụng để nấu ăn ình nhé.”
Tiểu Thúy há hốc không tin nổi, gia gia lấy đâu ra số tiền khổng lồ như vậy chứ, hô biến à, làm gì dễ dàng che mắt bộ não loài ngươi như thế. Tuy nhiên, mặc cho điều này rất kì lạ, nhưng Tiểu Thúy cũng không muốn tốn sức để truy lùng gốc ngọn, bởi vì cô hoàn toàn không muốn phải tiêu hủy hàng tá tế bào nơron cho những chuyện đã được đinh đoạt hết rồi.
Tiểu Thúy dùng thẻ rút 2000 đô, đưa cho Asha mua vật dụng và tiền nhà, cô chỉ giữ 100 đô cho lúc cấp bách của mình. Trên thực tế, cô cũng muốn giúp Asha thực hiện giấc mơ về ngôi nhà như ước muốn. Nhìn Asha nhịn ăn đến nỗi nhập viện vì đau dạ dày, Tiểu Thúy vừa có chút đau lòng vừa vô cùng khâm phục ý chí cùng bản lãnh của cô gái trước mặt.
11h30 trưa tại quán KFC.
Vì qui định đối với nhân viên là phải có mặt trước nửa tiếng nên Tiểu Thúy cùng Asha đã đến từ sớm, một phần vì không muốn trễ hẹn với Poton, một phần Tiểu Thúy cũng muốn gặp chủ quản để đăng kí công việc.
Chủ quản là người phụ nữ bình thường, tướng người béo tròn nục nịch. Khi gặp cô, bà ta thất thần vài giây trước Tiểu Thúy, sau đó bà ta nở một nụ cười gian mãnh, trong lòng thầm nghĩ những ý tưởng đầy thâm sâu và ghê gớm. Bà ta bắt đầu vẽ nên viễn cảnh khi Tiểu Thúy ở đây, có con át chủ bài như cô gái trước mặt, thể nào danh hiệu quản lí xuất sắc cuối năm chẳng về tay bà ta, chưa kể, lại có cơ hội thăng quan tiến chức nữa chứ. Ngay lập tức, chưa đợi cô yêu cầu, một bản hợp đồng đã nhanh chóng đặt ngay trước mặt Tiểu Thúy. Giọng nói nũng nịu, ngọt ngào hạ xuống 180 độ khiến đôi mắt Asha giật giật liên hồi, lòng thầm nhủ, khi nào mà con sư tử Hà Đông này lại hóa thành mèo Batư thế nhỉ, haiz, Tiểu Thúy đúng là họa thủy!
Hợp đồng nhanh chóng được kí kết, ngày mai Tiểu Thúy chính thức có