Người đàn ông đó vẫn như ngày đầu cô gặp gỡ, lạnh lẽo và âm hàn. Đôi mắt xanh ma mị rất đẹp nhưng ẩn trong đó là nỗi bị thương tàn khốc che dấu dưới lớp hơi lạnh mờ ảo. Anh bước lại gần quầy thu ngân, giọng nói lạnh lùng ngưỡng 0 độ C vang lên.
“Cô là Tiểu Thúy?”
“Phải.”
“Tốt!” Nói xong, anh nhìn về hướng người quản lí: “Tôi bao hết quán này trong hôm nay, bảo mọi người đi ra khỏi quán, bao gồm tất cả nhân viên, chỉ duy nhất cô ấy được ở lại.” Vừa nói, anh vừa chỉ đến Tiểu Thúy.
Người quản lí há hốc, những rõ việc gà đẻ trứng vàng sao mà không kiếm, miệng bà ta đưa đẩy ra vẻ khó xử: “Quí ngài, vậy có vẻ không ổn.”
“Không ổn?” Đôi mắt híp lại thành một lưỡi dao sắt bén, liên tiếp rạch vào trái tim đang thoi thóp và run sợ của người quản lí, từ trong túi, anh lấy ra tờ chi phiếu đặt lên bàn, sau đó phun thêm một câu lạnh lùng: “Tôi không muốn nói lại lần hai.”
Quá cường ngạo cùng áp bức, nhưng khi nhìn những con số 0 liên hồi dàn trận trên mặt giấy, mọi nhân viên trong quán gần như phát điên, ôi mẹ ơi, sáu con số không, đủ để họ khỏi bán trong một tháng liền mà doanh thu vẫn vượt xa các chi nhánh khác.
“Mọi người nhanh chóng dọn dẹp đi ra ngoài, nhanh!”
Dù âm thanh lải nhải của mụ quản lí vang lên văng vẳng, hay tiếng hối hả ì ịch chạy đi ra ngoài của mọi người, thì hai ánh mắt kia từ đầu đến cuối cũng không hề vượt ra khỏi quỹ đạo, chúng chằm chằm nhau, quấn lấy nhau, lưu luyến và bịn rịn, như thể là ánh mắt cửu biệt trùng phùng một đời một kiếp vậy.
Lúc mọi người ra khỏi quán gần hết, nhìn cặp đôi quá tỏa sáng trước mắt, Asha không khỏi thầm thở dài, rốt cuộc anh ta cũng tới, Tiểu Thúy, hi vọng cậu không đợi nhầm người!
Đến khi không gian chỉ còn là một mảnh yên tĩnh, thì hai đôi mắt mới chịu tách rời. Đối với Xích Triệt, đây là lần đầu tiên anh có một cảm giác là lạ, cảm giác này thoát ra từ nơi nào đó, chầm chậm lưu chuyển khắp kì kinh bát mạch, không chỉ làm máu đột ngột nóng lên, mà cả khối óc và trái tim đều lỗi nhịp vô cớ.
Vẫn là ánh mắt ấm áp soi rọi tâm hồn sâu thẳm, vẫn là nụ cười như ánh mặt trời hừng đông. Đang bị gì đây? Kích thích gì đây? Sao trong anh tế bào tội ác đang không ngừng tràn lan tứ phía thế này? Ngay lập tức, lí trí mạnh mẽ dường như áp chế tất cả những mớ cảm xúc hỗn tạp, Xích Triệt trở lại vẻ cao cao tại thượng không ai bằng, anh nhanh chóng vào thẳng vấn đề không vòng vo.
“Cô là người làm cơm cho Poton?”
“Ờ, phải, có việc gì sao?” Mặc dù gặp lại anh nhưng cô vẫn cố ý làm ngơ như người xa lạ, đơn giản, cô không muốn anh nghi ngờ, quan trong hơn, cô muốn biết rõ mức độ chú ý của anh dành ình như thế nào.
“Làm cho tôi một hộp, tôi muốn ăn.”
“Lí do?”
“Cô muốn bao nhiêu tiền?” Lời nói của anh vẫn không có chút gì gọi là khách sáo, luôn đi thẳng vào vấn đề để có một kết thúc nhanh và gọn.
Đáp lại lời anh, Tiểu Thúy vẩy môi tỏa ý khinh thường: “Tôi không cần tiền, nhưng nếu anh đáp ứng tôi một điều kiện, phần cơm trước mặt sẽ thuộc về anh, thế nào?”
“Nói!”
Tiểu Thúy cười cười, đôi má phúng phính nghĩ nghĩ gì đó, bộ dạng đáng yêu đập vào mắt kẻ đối diện khiến hắn trong phút chốc ngẩn ngơ đôi chút: “Trả lời tôi ba câu hỏi.”
“Tiếp tục đi, nhưng nếu sau khi trả lời xong cô không thực hiện lời hứa của mình, thì cô sẽ gánh hậu quả tàn khốc đấy.” Liệu đây có phải là sự đe dọa, Tiểu Thúy mỉm cười trong lòng, gã đàn ông này thật sự một chút cũng không thay đổi.
Tiểu Thúy không thèm để tâm đến lời đe dọa của anh, lúc ở Muôn Trượng, sự cường ngạnh cùng áp bức của anh khiến cô chai lì với lời nói này rồi: “Thứ nhất anh đang làm việc ở Viện nghiên cứu kia?”
“Đúng.” Chuyện này anh cũng không cần giấu cô, cũng không có gì quan trọng. Nhưng có một điều anh vẫn không lí giải nổi, đây có tính là vô thức mà chấp nhận không nhỉ. Bởi vì, không một kẻ nào dám ra điều kiện với anh, thế nhưng, hôm nay anh lại phá vỡ đi quy tắc của mình chỉ trong vài lời nói như thế, thật là tồi tệ hết sức!
“Anh quen biết giáo sư Magnet?”
“Đúng!” Chuyện này cũng chả quan trọng gì cả, lão già đó không một chút đá động hay ảnh hưởng gì tới anh.
“Cuối cùng tôi muốn biết, anh làm ở bộ phận nào trong viện nghiên cứu kia?”
Xích Triệt nhìn Tiểu Thúy có phần cảnh giác, cô gái này sao muốn biết nhiều thứ trong viện nghiên cứu như thế.
Bắt gặp ánh mắt dò xét của anh, lòng Tiểu Thúy không khỏi thở dài, vẫn bản tính đa nghi và cẩn thận đến phát sợ. Hết cách, cô đành chơi trò dụ dẫn, mở bung nắp hộp, hương thơm quen thuộc như đánh bạt mọi nghi ngờ của anh, không hiểu sao anh lại vô thức mà phối hợp: “Bộ phận kỹ thuật chế tạo vũ khí.” Có vẻ nó là sự phản hồi hợp lí nhất cho cô gái trước mặt, tốt hơn việc anh tự nhận mình độc chiếm cả tầng mười.
Tiểu Thúy nghe xong, sắc mặt trở nên phấn khích, bởi lẽ hai ngày nữa Magnet sẽ mang cô vào viện nghiên cứu kia, nên nếu muốn gặp anh trừ khi bọn họ ở chung bộ phận, chính vì thế, cô mới cố ý dò hỏi như vậy. Nhưng cũng thật may mắn, từ đây về sau, cô đã có thể cùng anh đường đường chính chính sát cánh chiến đấu, niềm vui khôn tả khiến Tiểu Thúy đánh mất lí trí bay lại ôm chầm Xích Triệt mà hân hoan.
Lúc buông ra, thì hai ánh mắt nhìn nhau không dứt nổi. Nhìn vào khuôn mặt mê hồn trước mắt, cặp môi trơn mềm hồng hồng đung đưa, đôi lúc khẽ mở khẽ đóng lại càng quyến rũ, dần dần ý thức như bị đánh vỡ, hai đôi môi như hai nam châm khác cực vô thức hút nhau. Lúc này, Xích Triệt cũng không biết anh đang làm gì nữa, tại sao anh anh minh đến 27 năm thì phút chốc mọi thứ như đảo ngược, toàn bộ những gì anh tính toán gần như bay bổng, hủy diệt tất cả mọi quy tắc tồn tại trong anh.
Còn về Tiểu Thúy, nỗi nhớ da diết làm cô không còn biết hành động của mình thật quá trớn. Khi môi chạm môi, bom hạt nhân kích nổ tràn lan tứ phía, từng phân tử trong