“Thật ra tôi nghĩ chìa khóa để giải là những bức tranh kia, những bức bích họa đó sẽ nói cho chúng ta biết bao nhiêu độ để điền vào.” Tiểu Thúy nói gần như khẳng định.
Mọi ngươi bắt đầu ngẫm nghĩ, thật sự từ lúc lên tầng hai đến giờ, thứ duy nhất họ có thể liên tưởng đến như mật mã khởi động cơ quan là những bức tranh trên tường ấy, nhưng chúng hầu như không có gì khác lạ và đáng chú ý cả.
“Tiểu Thúy, đúng là những bức bích họa kia rất có thể là mấu chốt của vấn đề, nhưng tổng thể của chúng đều không có gì kì lạ. Nếu cô nói năm sinh của các danh họa, hoặc năm ra đời của các tác phẩm thì quá nhiều, hẳn không đúng với đáp án tên kia che giấu.” Lion đứng kế bên lên tiếng, không chỉ hắn, mà tất cả mọi người ở đây từ lúc bước vào tầng hai, đã trở nên cực kì cẩn thận với mọi thứ, đặc biệt là những bức tranh đó. Họ đã xem rất kĩ càng cả về màu sắc lẫn bố cục của chúng, thật không nhận ra thứ gì khác biệt ẩn sau sự tuyệt mỹ và sắc nét đó.
“Không! Tôi cảm nhận được có một điểm gì đó rất khác thường trên những bích họa. Đại loại là lúc đi ra khỏi con đường kia, cảm giác ấy mới ập dậy, nhưng tôi không thể nói rõ nó là gì, rất nhỏ nhưng chúng ta đã bỏ qua.” Tiểu Thúy trầm ngâm. Quả thật có thứ gì đó đã lóe lên, tuy nhiên, khi con nước bắt đầu dâng cao và đột ngột, Tiểu Thúy gần như không có cơ hội để xem xét, cô nhanh chóng lờ đi và cho rằng đó là một sự nhạy cảm nhất thời của mình, bây giờ thật quá muộn để quay lại rồi.
Lời nói của Tiểu Thúy như đánh động vào khối óc của ai đó, bất giác, khuôn mặt trầm tư của hắn bỗng nhiên nở rộ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười ẩn nhẫn. Thì ra là vậy, tên kia giấu thật kĩ, thì ra tất cả đều là sự ngụy trang của hắn.
Tất cả đều tập trung vào hai người, một là Tiểu Thúy, người còn lại chắc chắn là gã mặt đen Xích Triệt. Bất ngờ thấy nụ cười đọng trên môi của anh, mọi người đều thở phào. Bởi vì, chắc hẳn tên đại thợ săn kia đã biết rồi!
“Tiểu Thúy, cô nói không sai, thứ mà gã đó giấu rất cẩn thận trong vỏ bọc ngụy trang chính là…bàn cờ vậy ở bức tranh cuối cùng.”
“Bàn cờ vây?” Mọi người đồng thanh, không hề hiểu những gì Xích Triệt nói.
Đôi mắt màu hổ phách đẹp đến tinh tế trong giây lát ngơ ngác, nhưng rất nhanh, chúng thình lình bừng tỉnh. Cặp mắt sáng long lanh ánh lên vẻ trí tuệ nhìn vào Xích Triệt, hai đôi mắt nhìn nhau rồi đột nhiên mỉm cười, sự ăn ý như thể một sợi dây liên kết ngày càng buộc chặt giữa gã thợ săn và tiểu hồ ly lại vậy.
“Đúng vậy, là bàn cờ vây, nó không giống thông thường chút nào, tên kia cố ý để cho nó…to quá mức bình thường.” Tiểu Thúy đứng ra ôn tồn nói.
“To quá mức bình thường ư?” Mọi người rất bất ngờ trước phát hiện của hai người kia, họ thật không thấy có điểm khác biệt quá lớn trong bàn cờ đó.
“Đúng vậy, bàn cờ vây thông thường kích thước 19*19, nhưng bàn cờ vây trên bức bích họa kia, kích thước đến 100*100, quả thật rất lớn.”
“Tiểu Thúy, không thể nào, bàn cờ vây nếu lớn như vậy hẳn nhìn vào chúng ta sẽ thấy có sự khác biệt ngay.” Hiroshi thắc mắc, hắn quả thật cũng có quan sát bức tranh trên tường đó, giờ ngẫm lại, trong tiềm thức, có vẻ bàn cờ vây kia thật sự khác thường, nhưng nếu nói đến 100*100 thì không thể tin được.
“Các ngươi còn nhớ bức bích họa ấy như thế nào không?” Giọng nói lạnh buốt đầy âm hàn kia một lần nữa lại vang lên. Nếu để bọn ngu ngốc tranh cải không bằng chính chúng tự nhìn lại bức tranh sẽ nhanh hơn.
Mọi người bắt đầu nhanh chóng hoài niệm về bức tranh đó. Bức bích họa cờ vây miêu tả vô cùng chân thực tâm trạng hai kì thù đang đánh cờ trong một khu phố nhỏ. Có rất nhiều người vây quanh bàn cờ đang đánh, biểu tình cũng rất hào hứng, nhìn chung tổng thể màu sắc cùng bố cục rất hài hòa. Mà, khoan…
Đôi mắt Hiroshi chợt lóe sáng, một tia xẹt nhanh qua não hắn, thì ra là vậy, hắn vui mừng ầm lên: “Là lũ người trong bức tranh. Tên kia cố tình vẽ đám người vây quanh bàn cờ để các bộ phận như tay, đầu, chân, thân của những người đó che đi rất nhiều diện tích của bàn cờ làm người nhìn sẽ có cảm giác bàn cờ không quá lớn như kích thước thật của nó.”
“Đúng vậy, nếu bàn cờ chỉ để lộ ra như vậy, một khi lướt qua, ắt hẳn sẽ bị chú ý ngay bởi tính thiếu hợp lí của nó, vì thế hắn phải dùng cách đó để lấp liếm đi sự bất thường của bàn cờ này. Hơn nữa, vô cùng thông minh và gian xảo, hắn cố tình bày cho chúng ta hàng loạt các bức bích họa khác nhau trên đường nhằm giảm sự chú ý của mọi người.”
“Khi tất cả bước vào con đường đó, sự tập trung cao độ ắt hẳn sẽ đặt vào các bức tranh đầu tiên, mọi người sẽ không ngừng xem xét kĩ lưỡng về chi tiết và kết cấu của nó, nhưng chúng không hề có gì đặc biệt, liên tiếp những bức tranh khác cũng tương đồng như thế, nên vô hình não của chúng ta đã sinh ra một sự thiếu cảnh giác và tập trung phân tích. Mặt khác, gã kia lại mở các cổng nước thông với đại dương bên ngoài, tạo tình thế uy hiếp và đẩy mọi người vào tình trạng khẩn trương và lờ đi tất cả. Vì vậy, đến những bức tranh cuối cùng, chúng ta cũng sẽ không quá đặt sự chú ý vào nhưng chi tiết cụ thể nữa, mà chỉ nhìn đến tổng thể bố cục, màu sắc cũng như nội dung mà bức tranh biểu hiện, cho nên, không ngờ chúng ta đã va vào một cái bẫy khổng lồ do hắn sắp đặt!” Bằng giọng điệu thánh thót và trong lành của mình, Tiểu Thúy đã rót vào từng tế bào nơron của tất cả những gã thợ săn ở đây, khiến mọi ngỏ ngách trong lòng họ như được đả thông và liền mạch.
Không dừng lại sự phân tích của mình, cô tự tin nói lớn: “Còn một điểm nữa mà hắn đã qua mặt được chúng ta, chính là bức tranh đó to hơn bình thường, hay nói đúng hơn, các hình ảnh ngoài bàn cờ đã được phóng đại lên rất nhiều. Nếu làm vậy, một phần sẽ như màn khói mờ che đi khuyết điểm đang tồn tại trong đó, vì thế, một cách đinh ninh chúng ta cho rằng, bàn cờ như vậy đã có kích thước phù hợp với hình vẽ rồi.”
“Nhưng …bàn nếu cờ có vấn đề, vậy liên quan gì đến số góc tên kia đưa ra?” Mặc dù một mớ hỗn độn vừa được đả thông, nhưng việc quan trọng chính là cần phải giải ra sự thách thức của đối thủ, bởi vì nước đang sắp đến eo, không quá ba phút nữa, lũ cá sấu sẽ được giải phóng!
Mọi người lại rơi vào trầm tư, vấn đề đã được nêu lên, vậy lời giải là gì. Mọi thứ ngày càng gấp rút, những con nước không ngừng tùng chút từng chút đẩy cao. Tiếng những con cá sấu háo đói rền vang, chúng dường như ngửi được mùi thịt người nên tâm trạng vô cùng phấn khích, cơ thể không thôi quẫy đạp vào chiếc lồng sắt, hàm răng sắc nhọn nhè ra như hai máy cắt hung tợn hướng thẳng đến bọn người Xích Triệt. Nước lạnh giá cộng hưởng cùng tiếng gầm gừ khiến người ta không khỏi kinh sợ tận trong xương tủy.
“Nếu bàn cờ vây kia và góc độ có liên quan với nhau, thì xâu kết như thế nào đây? Nếu cộng lại các thứ trên bàn cờ vây, thông thường bao gồm: quân trắng, quân đen, 19 gạch dài và 19 gạch ngang, vị trí các điểm sao, cùng tengen ( là điểm trung tâm bàn cờ).” Puma vừa nói vừa phân tích, thực ra, thỉnh thoảng đối với trò chơi đòi hỏi trí tuệ cao thế này, họ cũng thường đem ra giải trí, nhưng do mất nhiều thời gian cùng công việc bận rộn, nên mỗi thợ săn không được đào tạo bài bản về các kĩ năng