Vừa bước xuống cầu thang, ngay lập tức, Tiểu Thúy phát hiện một vòng người áo đen gần đến 50 gã đang canh chừng dưới đại sảnh. Vẻ mặt ai ai cũng lạnh như tiền, sắc mặt chỉ một loại biểu cảm duy nhất, đó là “không đòi được nợ thì không về”. Tiểu Thúy khẽ thầm than, có cần thiết lập tầng tầng lớp lớp thiên la địa võng như thế không chứ, như vậy cô có muốn chuồn cũng không chuồn nỗi nữa.
Trong lúc bối rồi, bỗng trong đầu Tiểu Thúy hiện lên một ý tưởng, bọn họ chỉ là đang giám sát bệnh nhân như cô, không lẽ y tá hay bác sĩ họ cũng canh chừng luôn sao.
15 phút sau.
Trong một bộ đồ y tá không thể chỉnh chu hơn, Tiểu Thúy đeo một cái khẩu trang, rồi tỏ ra thật bình tĩnh và ung dung hiên ngang đi qua lũ người “một biểu tình, một trạng thái” vô cùng trót lọt. Đến lúc gần như ra tới cửa, thì thân ảnh quen thuộc luôn luôn tồn tại trong tâm trí cô đột nhiên xuất hiện. Anh vẫn như vậy, vẫn là một thân hoàng mỹ và duy ngã độc tôn như thế, trong hàng loạt con công thì hẳn người ta sẽ nhận ra ngay anh chính là phụng hoàng.
Trong một giây anh lướt qua cô, trái tim cô bỗng đập liên hồi, không tự chủ, cũng cùng lúc đó cô trở nên xuất thần. Đến khi hồi phục lại tâm trí, thì thân ảnh kia cũng đã cách cô một khoảng khá xa. Tiểu Thúy trong lòng thở dài, mặc dù xa anh cô thật không nỡ, nhưng cô cần một chút thời gian để tiêu hóa lại mọi thứ, như thế cô mới không phải chìm sâu vào những mớ hỗn độn và rối ren, như thế cô mới có thể thong thả mà không bị chết ngạt bởi những thứ vừa được lật mở kia.
Tiểu Thúy nhè nhẹ đi về phía trước, cô cũng không biết, thân ảnh phía sau đang nhìn chầm chầm về mình, đôi mắt khẽ híp lại nhưng đang thâm sâu nghĩ ngợi gì đó. Đến khi bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt, thì đôi môi kia đã nâng lên một đường công quyến rũ, hai hàm răng bắt đầu va nhau kèn kẹt. Tiểu Thúy, muốn thoát khỏi tôi sao, em có chạy đằng trời thì tôi cũng có cách bắt em được!
Nụ cười trên môi Xích Triệt ngày càng đậm, nhanh chóng anh ra hiệu cho hai tên thợ săn, nói nhỏ vào tai bọn họ, tức thì, hai thân ảnh kia bắt đầu hành động.
Tiểu Thúy ra khỏi bệnh viện thì cũng nhanh nhẹn chạy biến đi, cô biết rõ, một khi anh phát hiện ra cô mất tích, thì đừng nói là muốn chạy, dù cô đi bằng tên lửa cũng không thoát khỏi. Vì vậy, cách tốt nhất là thừa lúc anh chưa biết, chuồn nhanh, sau đó viện vài lí do gì đó ẩn giấu vài ngày, tiền trãm hậu tấu còn hơn gặp rồi mới tấu thì không những không thoát mà còn bị “trãm” nữa.
Với thiên tính của loài hồ ly, việc bị người khác theo dõi Tiểu Thúy rất dễ dàng biết được. Từ lúc rời khỏi bệnh viện, cô cảm nhận rõ ràng hai gã đằng sau đang đi theo cô, mặc dù kĩ thuật bám đuôi của họ rất thần sầu, nhưng giác quan của loài vật trước kẻ thù luôn rất nhạy bén, cô cũng không tệ đến nỗi không biệt được ai bình thường, ai bất thường.
Tiểu Thúy chạy càng nhanh, vòng qua len lại các con đường. Hai tên kia cũng không vừa, dù cô len lỏi cách mấy bọn họ cũng không hề mất dấu. Đến khi Tiểu Thúy đi vào một con đường chợ khá tấp nập thì “Xầm” cô có cảm giác va vào một thứ gì đó rất vững chắc, rất mạnh mẽ, quen thuộc như vòm ngực của kẻ kia…
Ngước nhìn lên, cảm giác mất hồn rất lâu lại quay về. Trước mặt cô là một người đàn ông có thể nói là không hề kém mười thua chín so với Xích Triệt là bao, những đường nét trên cơ thể lại mang theo hơi thở thần bí của một quốc gia xa xôi du nhập đến Mỹ. Còn đang thẫn thờ thì giọng nói kia đã vang lên.
“Cô gái, không sao chứ?”
Tiểu Thúy trấn tỉnh nhìn về phía sau thì thấy hai gã thợ săn kia cũng nhanh nhẹn luồn lách vào dòng người đông đúc hướng về phía cô.
“Tôi bị người khác truy đuổi, nếu bị bắt thì sẽ không sống nổi.” Quả thật, lúc suy ngẫm về câu nói kia, Tiểu Thúy cũng tự nhận mình hơi có chút thổi phòng quá mức đi.
Cánh tay rắn chắc kia nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, nhanh chóng dắt cô luồn vào con hẻm nhỏ. Tiểu Thúy không hiểu sao mình lại rất tin tưởng người đàn ông xa lạ này, đôi chân vô thức cũng bước theo. Mãi cho đến khi bước vào một con hẻm khác, anh mới xoay người lại nhìn cô, bảo cô trốn vào một góc, anh sẽ đánh lừa hai tên kia.
“Sẽ không sao chứ?” Tiểu Thú có phần lo lắng, hai gã thợ săn ấy cũng không phải là kẻ thường.
“Chờ tôi hai phút, không được ra ngoài, nếu không, tôi sẽ không đảm bảo có thể cưu mang thêm cô đâu.” Giọng nói phát ra có chút ý cười nhưng vô cùng cường ngạo, người đàn ông này nếu đứng chung một chỗ với gã đại thợ săn, e thật sự đúng là tính tình nguyên bản của nhau.
Sau khi anh rời khỏi, thì đúng hai phút sau thì quay lại, trên người bình thường không chút thương tổn, anh nhìn cô mỉm cười, rồi dắt cô đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
“Thân thủ của anh cũng không tệ.” Tiểu Thúy nhìn người đàn ông trước mắt khẽ mỉm cười.
Lúc này mới có dịp nhìn kĩ người đàn ông đang đứng trước mặt mình, cô càng cảm thán cho sự tạo hóa của tự nhiên. Người đàn ông trước mặt vô cùng cao lớn và vạm vỡ, cơ bắp trông thật dẻo dai và rắn chắc. Mái tóc màu nâu, rất mượt mà, nhìn vô cùng hợp mốt nhưng không hề nhăng nhít và cầu kì như những diễn viên người mẫu, đơn giản nhưng làm nên sự nổi bật. Anh không hề có sự hòa trộn Đông –Tây như Xích Triệt, nói dễ hiểu là không phải con lai. Cho nên, những đường nét của anh mang đến sự cứng rắn thuần phương Tây vô cùng dễ thấy, nhưng chính vì vậy mà khiến anh rất khác biệt, trời sinh đã có được sự hoàn hảo như vậy thật hiếm thấy. Nhưng thứ khiến Tiểu Thúy chú ý nhất chính là đôi mắt màu tím cực đẹp kia, một tính trạng màu mắt rất hiếm ở thế giới loài người. Đôi mắt ấy mang vẻ lạnh lùng cùng hờ hững, nhưng so với đôi mắt âm độc và hàn khí của Xích Triệt, thì đôi mắt này xem như đã có một chút nhiệt lượng rồi, quả thật rất đáng để thưởng thức!
“Cô biết?” Anh khẽ cười cười.
“Anh nghĩ tôi tin chỉ trong hai phút mà anh có khả năng đánh lạc hướng được hai người kia sao. Nếu tôi không lầm, anh vừa có một trận đánh không tồi đấy nhỉ.” Tiểu Thúy vô cùng tự tin về phán đoán của mình. Không thể nào chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà anh ta có thể cắt đứt sự đeo bám của hai người thợ săn đó được, trừ khi chỉ còn cách động thủ mới khiến họ không còn bám theo mà thôi.
“Cô cũng vậy thôi, dám nói dối trước mặt tôi.” Anh khẽ cười, nụ cười thật quyến rũ. Tiểu Thúy thoáng chút ngẩn ngơ, cô không khỏi suy nghĩ, nếu Xích Triệt cũng cười như vậy, thì liệu cô có thể siêu sinh?
“Sao anh biết?” Tiểu Thúy hứng thú hỏi.
“Ngôn ngữ cơ thể của cô đã bán đứng cô. Lúc cô nói ra, ánh mắt cô không dám nhìn vào mắt tôi, tay cô lại vô thức sờ sờ lên tóc, đây là những dấu hiệu rất rõ của kẻ nói dối.”
Tiểu Thúy thú vị nhìn anh. “Vậy sao anh vẫn giúp tôi?”
Người đàn ông kia nhìn cô gái trước mặt mình, từ lúc gặp cô thì anh đã bị thu hút, khuôn mặt không hề có chút son phấn nhưng lại thánh khiết và trong lòng như suối nguồn, đẹp đến nỗi anh cũng phải ghen tị nữa là. Cô gái này rất thông minh lại có chút bướng bỉnh thật, khiến anh không khỏi xao động.
Anh từng bước, cúi đầu hướng về phía cô, trong phúc chốc Tiểu Thúy đỏ bừng mặt đáng yêu vô cùng: “Vậy em không mong là như vậy?” Anh cười cười, nụ cười cũng đầy rẫy sự quỷ dị và mưu ma.
Tiểu Thúy ngay lập tức bật ngay báo động đỏ, gã này với tên kia đúng là đồng môn của sói, không mấy khác nhau.
“Ờ, cám ơn anh, tôi đi đây.” Tiểu Thúy nhàn nhạt lên tiếng, rồi bất giác xoay người rời đi. Mặc dù gặp được mỹ nam nhưng cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, cô cũng không muốn liên lụy đến anh nên tốt nhất tránh xa đôi chút.
“Đây dường như không phải là cách em cám ơn ân nhân của mình.”
“Vậy anh muốn sao, tôi không mang theo tiền, còn anh muốn hơn nữa thì…xin lỗi. Tôi không muốn tiếp xúc quá nhiều với những nguồn gây ra “bão từ”.” Tiểu Thúy tinh nghịch đùa giỡn.
(P/s: “bão từ” chỉ những người có sức hút dữ dội.)
“Vậy thì không cần, tôi chỉ cần biết tên em thôi.” Anh cười đáp lại sự trêu chọc của cô.
“Vậy tên anh?”
“Ngạo Dận!” Anh không chút do dự trả lời.
Tiểu Thúy khẽ mỉm cười, ngay từ cái tên đã thấy mức bá đạo của người này, “Ngạo Dận, Ngạo Dận” Tiểu Thúy thầm nhẫm lại cái tên này, rất đặc biệt, hi vọng sau này cô còn có thế nhớ nó.
“Này!” Nhìn thấy Tiểu Thúy xoay người bước đi, bỗng trong lòng Ngạo Dận có chút mất mát, cô gái này không phải thật tình đến nỗi muốn tránh xa bão từ ấy chứ.
“Anh có