Tiểu Thúy vừa bước vào phòng định đóng cửa lại thì Xích Triệt chen ngay cánh tay, luồn thẳng vào trong. Thấy người đàn ông này muốn giở trò thì Tiểu Thúy cũng không buồn nhắc nhở anh.
“Đại ca, nơi này là trên máy bay đấy nhé.”
Xích Triệt mỉm cười yêu tà, áp sát người Tiểu Thúy vào cửa, hạ đầu xuống, nói nhỏ vào tai cô: “Dù có là nhà bếp, phòng ăn hay cả trong nhà vệ sinh, mọi lúc tôi cũng muốn em điên cuồng.” Sau đó môi và môi tiếp xúc nhau, quấn lấy nhau man dại.
Tiểu Thúy cũng biết muốn ngăn người đàn ông này là không thể, cô đành chấp nhận hùa theo anh, tay vươn lên cổ giúp anh thỏa mãn. Từng thứ quần áo trên người lại rơi xuống, quả thật khuôn mặt bình tĩnh của ai kia ngày nào giờ đã quẳng đến chín tầng mây, gấp gáp như hổ đói sói vồ, trực tiếp tiến vào không chừa một giây thừa thải.
Sau màn phong vũ, gió dập sóng gào, Xích Triệt hả hê đưa tay ôm chặt Tiểu Thúy vào lòng. Anh thật bị nghiện rồi, dù có làm đến tối, không cần tiếp năng lượng anh cũng có thể trầm mê trên người cô. Không những được thỏa mãn về thể xác, mà lúc anh và cô thăng hoa, anh hoàn toàn có thể biết được, trái tim của anh đã được cô sưởi ấm, tinh thần hân hoan kịch liệt.
“Có thể nói cho em biết, cuộc sống lúc nhỏ của anh không?” Tiểu Thúy dò xét, cô thực rất muốn biết tuổi thơ của người đàn ông này.
“Em thật sự tò mò?” Giọng nói dịu dàng thả vào nơi hõm cổ cô.
“Nếu anh thật sự cảm thấy nhức nhối, có thể không kể những chuyện buồn, chuyện vui thì sao?” Cô lại cố gắng kích động anh.
“Từ khi tôi bảy tuổi, mọi kí ức đều gắn liền với sự thống khổ, có lẽ đến nay, tôi cũng chưa cảm nhận được niềm vui là gì.” Xích Triệt khẽ mỉm cười chua chát, quả thật, có lúc được sát cánh bên lũ Hiroshi, một chút niềm vui nho nhỏ được trỗi dậy. Nhưng đó chỉ là trỗi dậy thoáng qua, vì anh biết, từ cái đêm năm bảy tuổi ấy, khi nhát dao kia vung lên rạch vào không khí, mùi tanh đỏ chói thấm đẫm nền đất, mọi thứ đã chết rồi.
“Một chút không có, đến tận bây giờ anh cũng không có một kỉ niệm vui vẻ?”
“Cũng không hẳn không có.” Xích Triệt cười nham hiểm.
“Vậy đó là gì?” Tiểu Thúy lóe lên, tiếp tục dò xét.
Xích Triệt nhanh chóng lật người Tiểu Thúy lại, người bạn nhỏ trong cơ thể cô vẫn chưa được rút ra, lúc này lại căng phồng, kêu gào đòi mạng, trực tiếp khát nước mà thèm thuồng ra mắt. Xích Triệt ngay tức thì đâm mạnh vào, đôi bàn tay tiếp tục chu du, vân vê từng chỗ. Đến khi đôi môi ngoan độc tiến đến lỗ tai Tiểu Thúy khẽ cắn cắn, từng hơi thở nóng rực phả vào, giọng nói đục ngầu rót từng từ từng chữ.
“Là lúc em giúp tôi lên đỉnh.” Anh cười gian tà, nhanh chóng chiếm cứ mọi “quân khu” trên người Tiểu Thúy, vân vê liên hồi bất tận. Trên giường, cảnh hai thân hình triền miên cứ thế lại tiếp diễn vài bận, sau anh khi giải phóng nhiệt tình nóng bỏng thì cả hai lại ôm nhau nói chuyện, đến khi tinh khí nạp vào đầy đủ thì Xích Triệt lại biến thành sói, không ngừng khiêu gợi những nơi nhạy cảm của Tiểu Thúy, vậy là mây đen vần vũ, sấm chớp liên hồi lại bắt đầu….
Khi máy bay phản lực đáp xuống thì trời cũng đã gần chiều. Cả năm người bao gồm Xích Triệt, Tiểu Thúy, Hiroshi, Arsenè và Holmes cùng đi xuống. Ngay lập tức, bộ phận thợ săn tại Nhật Bản đã đứng sẵn ở đó để đón họ.
Nói về Khu rừng Tadami này, mặc dù không được nổi tiếng như những khu rừng sồi nguyên thủy 8000 năm ở vùng Shirakami hoặc hệ thực vật cực phong phú trên đảo Yakushima, nhưng Rừng Tadami cũng có những điểm rất riêng của nó. Tadami vẫn thường được ví như “công viên sinh thái” của Nhật bản. Nằm ở quận Minamiaizu thuộc tỉnh Fukushima, Rừng Tadami cũng như Shirakami cố hệ thống động thực vật phong phú, dự trữ sinh quyển lớn, và là nhà của những rừng sồi hùng vĩ mấy trăm năm.
“Đến thẳng nhà cô ấy đi.” Xích Triệt ra lệnh.
“Vâng, thưa đại chủ nhân.” Tên thợ săn dẫn đầu cung kính lên tiếng, hắn hoàn toàn biết được người phụ nữ kia quan trọng như thế nào với đại chủ nhân của hắn, nhưng chính thức có thể kéo hắn đến đây, quả thật lần này nghiêm trọng rồi.
Cả đoàn người Xích Triệt bắt đầu đi vào rừng, do tòa biệt thự ẩn sâu trong núi, nên chỉ đi được một khoảng bằng xe, đoàn người buộc phải xuống đất đi bộ. Trong rừng, những tán cây rộng che đi hầu hết ánh sáng, nhưng những tia nắng vẫn còn đủ sức vượt qua, gọi vào cái không khí ẩm thấp vờn quanh mọi ngõ ngách. Quả thật, hệ thống sinh vật ở đây rất phong phú, chưa nói đến sự đa dạng về động vật, hệ thực vật nơi này cũng được xem như là đầy đủ các bộ họ chi loài cận nhiệt và ôn đới.
Cả đoàn dần dần đến một con sông rất lớn - sông Tadami. Nước sông trong vắt như mắt mèo, hơn thế nữa, hai bên bờ sông là những hàng phong đang mùa thay lá, những chiếc lá đủ màu sắc khiến cho con sông càng thêm lộng lẫy và tươi sáng. Cảnh tượng như lâng lâng ở “đào viên tiên cảnh” khiến cho thị giác không khỏi bật dậy cảm xúc trầm trồ thán phục.
Tiểu Thúy thích thú. “Chúng ta sẽ băng qua sông?”
Gã dẫn đường nãy giờ không để ý, cô gái trước mắt là người phụ nữ đầu tiên xuất hiện bên cạnh đại chủ nhân của hắn, không chỉ vậy, rõ ràng trên đường đến con sông này, sự lo lắng của đại chủ nhân là không hề dứt. Thêm nữa, ba ngài hộ pháp dường như cũng rất săn sóc và yêu quý cô gái nhỏ, thật là điều trăm năm mới gặp.
“Đúng vậy, thưa tiểu thư, biệt thự nằm rất sâu trong rừng, chúng ta phải băng qua con sông, đi thêm hai giờ nữa mới đến được biệt thự.”
Tiểu Thúy vô cùng hào hứng, quả thật cảnh tượng nơi này rất là tuyệt mỹ, nhưng nghe nói nơi này vào đông càng tuyệt mỹ hơn. Cả vùng phủ tuyết trắng, một màu thanh tao và độc nhất, không khí bị cái giá lạnh bao trùm, nhưng hào quang của sắc cảnh không ngừng ngời ngời tỏa sáng bốn phương.
“Không phải em không biết bơi sao, ngồi gần đây, có gì anh cưu mang em.” Hiroshi cười cười, thật giữa phong cảnh này, một Tiểu Thúy đứng đó, làn tóc bay bay hòa vào không trung bốn bề, thật khiến hắn hơi say.
“Lại đây!” Một giọng nói sặc mùi thuốc súng vang lên, tên Hiroshi này cả gan dám tán tỉnh người phụ nữ của hắn, không được, sau vụ này, phải bắt hắn làm nhiều thứ hơn, đi xa hơn thì anh sẽ thấy an toàn cho tiểu hồ ly của mình.
Tiểu Thúy nhìn Hiroshi có chút xin lỗi, lon ton đi về phía Xích Triệt, còn chưa kịp tới, anh đã kéo cô vào lòng.
“Không biết bơi thì đừng đi lung tung.”
Tiểu Thúy không biết nói gì, ngồi co ro dựa lưng vào vòm ngực rắn chắc phía sau, cảm giác mỗi lần đều như vậy, rất an toàn và ấm áp. Nhưng chợt cô bỗng đỏ mặt ra, cô hoàn toàn cảm nhận được, phần dưới của anh đang cứng ngắt, người bạn nhỏ của anh đang gào thét đòi cô, người đàn ông này, không phải vừa mới ăn cô xong sao, giờ lại…
Biết được Tiểu Thúy nghĩ gì, Xích Triệt cười cười ma quỷ, ghé thẳng vào tai cô thả ra từng chữ: “Tôi thật sự lại muốn em rồi, nếu không có lũ kia, nơi này cũng rất lí tưởng.”
Tiểu Thúy thật không biết nói gì, vừa định tuột ra khỏi con sói thì tay anh đã siết chặt eo cô không cho cử động.
“Ngoan, cứ ngồi như vậy, tôi thật sự mê muội hương vị của em rồi, nếu em từ chối tôi, tôi thật có thể tống lũ kia xuống sông mà chiếm lấy em đấy.” Đôi môi lại vểnh lên mang tà mị và bá đạo không ai bằng.
Bên đây, Hiroshi nhìn màn đó thì không khỏi khinh bỉ trong lòng. “Hừ, nếu Tiểu Thúy không biết bơi thì cái mạng kia lúc ở tòa kim tử tháp còn có thể sống sao.” Lại nói, đêm hôm qua, việc đại ca của họ lôi Tiểu Thúy đi, sau đó còn thiết lập cả hệ thống bảo vệ tầm cao, bọn người các anh có ngu cũng đủ hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng như vậy cũng tốt, đại ca hờ hững đã lâu, nay được “mở cổng” hẳn coi như kiềm nén mấy năm nhưng sau này sung sướng cả đời.
Như Hiroshi đã nói, Tiểu Thúy như hoa anh túc độc, một khi bị nghiện thì không thể cai nổi, nhưng cô cũng là một thiên thần ánh sáng, nếu cô có thể giết chết con quỷ trong lòng Xích Triệt, thì anh cũng thật lòng cầu chúc cho hai người bọn họ. Nhưng nhìn lại, hoa anh túc độc sẽ có rất nhiều người nghiện ngập, không chỉ riêng anh mà còn có kẻ đó.
“Tiểu Thúy, em làm sao mà cái tên Ngạo Dận kia không còn quấy rầy bọn anh nữa vậy?” Hiroshi cười hỏi. Từ tối qua đến tờ mờ sáng, tên kia làm phiền bọn người Hiroshi muốn phát điên, không gọi cho anh thì gọi cho Arsenè hay Holmes, bộ trưởng thì có mệnh lệnh phải tiếp đón tử tế, không thể tắt máy. Thậm chí, tên đó còn cả gan định xông vào tầng 10 nữa. Hệ thống bảo mật tầm cao không phải là trò chơi con nít, nếu ai đó cố tình xâm nhập, ngay lập tức, hệ thống đánh chặn tiên tiến nhất sẽ khởi động, một khi nhận diện đối phương, có lên trời cũng phải về chầu ông bà cùng tổ tông.
“À, em gọi cho anh ấy, nói em không sao, Xích Triệt cũng không có làm em uất ức gì, còn hứa khi nào về thì nấu cho anh ấy vài món, nên anh ấy mới yên tâm không gọi nữa.”
Nghe những lời Tiểu thúy nói, Hiroshi không khỏi nhìn gã đằng sau đang say sưa chiếm tiện nghi mà dè bỉu, “không chịu uất ức” có ma mới tin. Hiroshi không mù, lúc trên máy bay, tên kia vào phòng Tiểu Thúy cả buổi mà chưa chịu mò ra, đến khi ra ngoài, trên môi lại nở một nụ cười đắc ý, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn cùng thoải mái, nếu không “ăn” Tiểu Thúy vài lần thì cái mặt đó có trưng ra thành vậy không.
Cả đoàn người xuôi theo dòng sông, chưa đến nửa tiếng đã cập vào bờ, rồi nhanh chóng xuyên qua khu rừng rậm rạp, thẳng tiến ngày càng sâu. Mọi người vừa đi vừa cảnh giác, sau vụ tập kích trong rừng lần trước, mức độ kiểm tra lần này rất rắt rao, dĩ nhiên, dù tên Dị Dung có tái thế cũng không luồn lách nổi.
Trời không hiểu sao từ nắng đẹp chan hòa bắt đầu có dấu hiệu của mây mưa, những tia sáng tắt lịm dần dần, những cơn gió rít qua đám lá cây tạo ra âm thanh ken két đáng sợ.
Đúng như những lời tên dẫn đường nói, hai tiếng là thật sự có thể đến nơi. Trước mắt họ là một khu nhà cổ, rộng lớn nằm trên sườn đồi. Căn nhà này rất lớn, nếu nói nó là biệt thư cũng không đúng lắm, rõ ràng tường bọc vây quanh cho đến cửa chính, tựa như một hoàng thành thu nhỏ giữa miền sơn cước vậy. Lối kiến trúc rất đặc biệt, mang đậm hơi hứng cổ kính Nhật Bản nhưng cũng hiện rõ sự hiện đại và mới mẻ, nói nó là “con lai” của phong cách thế khỉ 18 với sự tươi trẻ đương thời cũng không sai