Một tiếng sau…
Cuối cùng tiếp viện từ gia tộc Hunter cũng rầm rộ đáp xuống. Những chiếc máy báy chiến đấu lần lượt chở hàng tá thợ săn nhằm hỗ trợ cho cục diện bị bao vây trong rừng. Đội cứu thương của Holmes cũng nhanh chóng khẩn cấp điều trị cho vết cắn trên tay Xích Triệt và những xây xác trên người bọn họ. Mei cũng theo Xích Triệt trở về Boston, Mỹ.
Trên máy bay, trong khoang đặc biệt, Holmes khẩn trương giúp Xích Triệt cùng Tiểu Thúy kiểm tra tổng thể.
“Căn bản vết cắn không có vấn đề quan trọng nữa.” Gramma - trợ lí của Holmes - lên tiếng thông báo.
Xích triệt cũng không quan tâm đến hai vết bầm trên tay, vội vàng chạy qua buồng bên cạnh xem xét Tiểu Thúy.
Nhưng cảnh tường trước mắt lại khiến anh trở nên sôi máu gà lên. Hiroshi bên cạnh giường Tiểu Thúy nói nói cười cười, động tác hỏi han dịu dàng như không, thật không đúng với bản chất thường ngày của hắn. Mà người đối diện với Hiroshi lại làm cho anh tức hơn nữa, Tiểu Thúy vẫn thản nhiên đáp lại từ tốn những cử chỉ “thân mật” của Hiroshi, thật là không có anh một phút thì cô đã dám vượt tường rồi.
Cảm nhận như có mạch nước ngầm đang bốc khói nghi ngút, Tiểu Thúy cùng Hiroshi liền nhìn ra phía cửa, hai người cũng bất ngờ với bộ mặt hắc ám của Xích Triệt. Dường như biết điều gì đó đang nhen nhóm trong căn phòng, Hiroshi cười cười lên tiếng.
“Chủ nhân, ngài đã khỏe rồi à?”
“Ta không hề có bệnh.” Xích Triệt nói trong bức bối, cặp mắt nhìn trân trân Tiểu Thúy không sót một mảnh, sau đó lại quay qua lườm lườm Hiroshi. “Ngươi còn có việc ở đây?”
Hiroshi không phải kẻ ngu, anh biết bộ mặt như hỏa diệm sơn kia từ đâu dội đến, thật là không yêu thì thôi, nếu đã yêu rồi thì không ai dám qua mặt về độ ngang tàng của chủ nhân hắn, chiếm hữu và cường ngạnh như một con hổ đói.
“Chủ nhân thuộc hạ đi đây.” Hiroshi bước ngang qua ngươi Xích Triệt, không quên bỏ lại một câu châm chọc. “Chủ nhân, Cell vừa kiểm tra cho Tiểu Thúy, cô ấy có dặn rằng, Tiểu Thúy cần nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu có thể, đừng vận động mạnh quá nhiều.” Hiroshi lại cố Ý nhấn mạnh từ “vận động mạnh”.
Đợi cho đến lúc Hiroshi đi khỏi, Xích Triệt mới nhanh chóng đi đến giường. Ánh mắt từ muốn ăn thịt nhìn Hiroshi chuyển thành dịu dàng như nước đối với Tiểu Thúy, động tác nâng niu và trân trọng vô hạn. Bàn tay rắn rỏi của anh khẽ động vào những vết bầm trên cánh tay cô, một cảm giác ân hận cùng hối lỗi lại tuôn tràn.
“Có đau không?”
Tiểu Thúy nhìn ánh mắt áy náy của Xích Triệt, thì miệng cười rộ lên một bậc, hai cánh tay của cô ôm chầm lấy cổ anh.
“Bây giờ mới biết quan tâm, có muộn quá không.” Cô châm chọc.
“Vậy em cho là khi nào thì sớm, hử?” Xích Triệt đáp lại, cánh môi vô thức muốn áp vào hai viên kẹp ngọt ngào ấm áp của Tiểu Thúy.
Tiểu Thúy trêu chọc né tránh, hòng không cho anh đạt được mục tiêu, đáy mắt Xích Triệt lại hiện lên một tia bực dọc. Nụ cười tươi mát nở rộ trên khuôn mặt Tiểu Thúy, cô thật là không biết tháng ngày sau này của mình sẽ như thế nào, khi phải đối mặt với con sói tham ăn này nữa.
“Có biết rằng, càng ngày anh càng mất bình tĩnh không hả? Anh đã mất hết hình tượng trước đây rồi.” Tiểu Thúy cười cười.
Xích Triệt nhìn Tiểu Thúy thì khẽ chau mày. “Mất bình tĩnh?”
Tiểu Thúy dùng bàn tay trắng nõn vừa vuốt vừa xoa trên khuôn mặt đẹp đến mê man kia. “Không phải sao, khi nãy, người mù cũng có thể nhận ra anh…đang ghen đến mất lí trí đấy.” Sau đó chiếc môi hồng nhuận đáng yêu của Tiểu Thúy cố tình trêu chọc căng cắng vào vành tai của anh, từng hơi thở ám muội phả vào mọi tế bào nhạy cảm nơi đó, miệng buông lời châm chọc nảy ra. “Anh có cần phải như thế không, không tin tưởng vào ma lực của mình sao. Chậc, chậc, đẹp trai như vậy mà lại tự ti, thật thất vọng.”
Xích Triệt nghe lời nói của Tiểu Thúy thì bật cười khanh khách, dám nói anh tự ti, cô thật to gan. Không đợi cô phản ứng một giây, anh đem cô lập tức đè ngay xuống giường, lồng ngực rắn chắc bao lấy cả cơ thể Tiểu Thúy bên dưới.
“Em rất to gan, nhưng anh thích như vậy, nữ chủ nhân của gia tộc Hunter thì cần phải vừa thông minh, bản lĩnh và…” Xích Triệt ám muội cười nham hiểm.
“Còn gì nữa?”
“Còn phải biết lúc trên giường phối hợp với nam chủ nhân, sao cho…anh ta luôn có cảm giác cam tâm tình nguyện muốn chết trên cơ thể của cô ấy.”
Tiểu Thúy chợt đỏ mặt, cô nắm cơ hội, xoay người đè Xích Triệt xuống, cả cơ thể ở trên anh chủ động.
“Sao lúc nào anh cũng nghĩ được những chuyện như thế chứ?” Tiểu Thúy hờn dỗi, cô thật không biết khí chất ngang tàng hống hách của anh đã biến đâu mất rồi.
Xích Triệt vui vẻ xoa xoa may tóc dài mềm mại của cô, vấn vương đem lên mũi hin hít vài ngụm, như đang thảo mãn đôi chút cảm giác thèm muốn của mình lúc này.
“Có trách là trách em đã chạm phải giới hạn của anh, đã chạm rồi thì cả đời cả kiếp cũng đừng hòng thoát ra nữa.” Xích Triệt gằn giọng khẳng định lí lẽ kinh điển của mình.
“Vậy nếu đã chạm vào giới hạn của anh, thì anh cũng không nên giấu giếm những bí mật của mình với em chứ.” Tiểu Thúy bỗng cười ranh mãnh.