Ngày hôm sau.
Những ánh nắng vẫn soi rọi, mây trắng vẫn trôi nhè nhẹ trên bầu trời Boston. Sau biến cố xảy ra trong rừng Tadami, Xích Triệt đã buộc Tiểu Thúy ở lại ốc đảo nghỉ ngơi vài ngày. Anh cũng đã phân phó người đưa Mei đến đó, chủ yếu là muốn cô ấy bầu bạn với tiểu hồ ly nhỏ của anh.
Cho dù có là ngày hủy diệt hay thậm chí là tai họa kép như sóng thần cùng động đất, thì viện nghiên cứu đồ sộ trong khuôn viên MIT vẫn hoạt động như một vòng xoay cố định và tuần hoàn. Dĩ nhiên, sự trừng phạt cùng phần thưởng là một sự đi đôi rất hòa hợp.
Tại tầng 9 ở viện nghiên cứu.
Cuộc họp diễn ra cũng chỉ có bốn người tối cao nhất, Xích Triệt vẫn là kẻ ung dung bình thản như không, ngồi chiễm chệ ở giữa chiếc sopha, tay anh đang uốn éo một ly rượu đỏ. Màu rượu chuyển động lượn lờ như màu chết chóc phát ra từ đôi mắt xanh đẹp đến hoàn hảo kia.
“Kế hoạch ngươi thực hiện đến đâu rồi Arsenè?” Giọng nói âm trầm đều đều phát lên, vẫn chưa có sự cuồng nộ.
“Ottona đã tung một ít tin tức về lần hợp tác này thưa chủ nhân, giá cổ phiếu của tập đoàn Katon đã tăng rất nhanh vào đợt giao dịch cuối ngày hôm nay.” Arsenè chậm rãi đáp lại.
“Rất tốt, nếu hắn muốn loan tin rộng rãi như thế, thì chúng ta cũng sẽ giúp hắn như Ý nguyện. Dùng mọi cách đẩy cho giá cổ phiếu của Katon lên cao nhất trong vòng hai ngày tới đi.” Xích Triệt vừa nói xong vừa nhếch môi cười nham hiểm.
Ở Kyoto.
Kyoto là một trong những trung tâm sầm uất nhất, không chỉ ở Nhật Bản mà còn ở Châu Á. Nó nằm trên đảo Honsu – đảo lớn nhất ở quốc đảo mặt trời mọc này. Kyoto là thành phố có thể coi là nguyên vẹn nhất sau chiến tranh thế giới thứ hai với những ngôi đền nổi tiếng theo phong cách Phật giáo. Thêm vào đó, đã từng là kinh đô của Nhật Bản, rất nhiều kiến trúc tinh tế vẫn còn ở đây, và trở thành nét đặc trưng tiêu biểu cho nền văn hóa Nhật Bản. Tuy nhiên, sau bộ mặt hào nhoáng của mình, những thứ xấu xa và thối nát vẫn còn hiện diện đâu đó…
Tại một quán bar sầm uất.
Tiếng nhạc vẫn rầm rầm vang lên inh ỏi, những màn nhúng nhảy nóng bỏng diễn ra liên hồi bất tận, các cô gái trên vũ đài mặc nhưng trang phục hở hang tôn lên những đường cong cùng đôi chân dài dẫn dụ, mái tóc của họ đung đưa theo những tiếng nhạc dance chát tai nhưng đầy phấn khích. Hòa nhập trong khung cảnh đó là những cái đầu lắc lư bên dưới, trai gái ôm nhau điên cuồng nhảy theo những âm vực bùm bụp do một cô gái DJ nóng bỏng tạo ra. Phấn khích, rất phấn khích, có thể là do thuốc hoặc do chất cồn, số còn lại chính là dùng cách bung xả tất cả, lờ đi lí trí, để bỏ lại sau lưng sau những áp lực gần như tỉ tấn đè lên vai họ.
Trong một phòng đặc biêt khác, những thứ gọi là ô hợp nhất đang diễn ra. Ottona đang tận hưởng cảm giác đê mê nhất của dục thú. Hắn trần truồng như một con nhộng, có điều, con nhộng này mập như một con heo nọc đang trong kì phát dục, bụng hắn hằn lên những ngấn mỡ, đôi mắt hắn chỉ còn đọng lại một thứ gọi là phát tiết dục vọng. Tay hắn cầm một chiếc goi mây, cười ha hả mà vung vào ba cô gái đang nằm thoi thóp bên dưới. Những nhát roi khiến cho cơ thể của những con cá chết kia sưng tấy, họ cố vùng vẫy nhưng bất khả kháng, vì hắn buộc cả chân lẫn tay họ vào những thanh sắt trên tường. Cùng với tiếng đau đớn về thể xát phát ra là tiếng cười biến thái của Ottona, hắn cuồng bạo mà không ngừng lia chiếc roi mây trên tay mình. Cho đến khi những vết máu chảy đầy trên cơ thể khô kiệt của ba cô gái, hắn mới dừng lại, chầm chậm tiến tới, sau đó dùng chiếc lưỡi bẩn thỉu của mình liếm ừng ực những thứ chất lỏng sền sệt kinh người kia.
“Cốc, cốc” tiếng rõ cửa vang lên khiến cho trò chơi nhục dục của hắn ngừng lại. Tiến vào cửa là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, trên tay ông ta cầm một cặp sách màu đen. Ánh mắt ông ấy bình thản như việc ô hợp trước mắt là chuyện thường xuyên và thường lệ.
“Ngài Ottona, chúng ta đã đến lúc bàn việc rồi ạ.” Người đàn ông tôn kính khom người đúng chuẩn lịch sự Nhật Bản.
“Đem bọn chúng ra ngoài đi.” Ottona khoát khoát tay ột thuộc hạ của hắn. Phút chốc, đám người kia bước đến rồi mang ba cô gái ra khỏi.
Ottona mặc đồ vào, ngồi chễm chệ bắt chân như một thiên hoàng trên ghế, hắn nhàn nhạ khoe khuẩy một điếu xì gà Cuba thượng hạng. Miệng nhếch mép cười thoải mái.
“Chuyện ta giao ngươi đã làm đến đâu rồi, Shikaho.” Ottona ung dung nói.
“Đã thảo xong tất cả theo Ý của ngài.” Gã đàn ông tên Shikaho kia lấy từ cặp mình ra một xấp tài liệu đặt trước mặt Ottona.
Ottona điềm tĩnh lấy xấp tài liệu ấy, nhìn nhìn vào trang đầu, đôi mắt ông ta sáng lên rõ nét bởi dòng chữ “hai tỷ đô la” kia, ông ta khoái trá cười sang sảng, sau đó ném xấp tài liệu trở lại cho Shikaho.
“Tốt lắm, khi nào bên kia mới giao dịch với chúng ta?”
“Năm ngày sau, thưa ngài.” Shikaho chậm rãi đáp lại.
“Được rồi, ngươi đi lo mọi thủ tục đi, không ngờ lần này lại có thể dễ dàng đến vậy, ta chuẩn bị mở một đại tiệc lớn thôi.” Tiếng cười ha hả ghê tởm của hắn lại cất lên một lần nữa.
Bốn ngày sau.
Một chấn động mạnh đã diễn ra không chỉ ở Nhật Bản mà còn rung động các tờ báo kinh tế. Hàng loạt những tấm ảnh dâm dục đầy chói mắt của tổng giám đốc tập đoàn Katon được phát tán khắp nơi trên Internet. Thêm vào đó, liên tục những đoạn clip biến thái của Ottona tràn ngập các trang sex của quốc đảo mặt trời này, trên những hình ảnh đó, ghi lại cả ngày tháng năm cụ thể và việc hắn làm tình với ai. Những scandal sex cùng các nghệ sĩ, diễn viên, giáo viên, luật sư, ngay cả học sinh của hắn như đánh chìm tất cả các bản tin kinh tế về vĩ mô và vi mô khác của Nhật Bản. Giá cổ phiếu từ trên trời bỗng tuột xuống không phanh, bất chấp các nổ lực nhằm cứu vãn của Katon, nhưng không hiểu vì lí do gì, chúng ngày một rơi xuống đáy vực sâu thăm thẳm không lối thoát.
Trong phòng họp hội ngị cấp cao của tập đoàn Katon.
“Chết tiệt, mẹ kiếp, việc quái gì thế này!” Ottona khuôn mặt méo xẹo, hắn gầm lên như một con heo bị chọc tiệt, hắn không ngừng mắng chửi xối xả tới các giám đốc bộ phân.
“Tình hình như thế nào rồi?” Ottona cáu tiết hỏi.
Trưởng bộ phận truyền thông của Katon lấm tấm mồ hôi thông báo. “Tổng giám đốc, chúng tôi đã cố mọi cách để ngăn chặn tin tức, nhưng không hiểu sao, càng chặn thì các thông tin càng phát tán mạnh mẽ. Không những vậy, những hình ảnh và các đoạn clip về ngài, không ngừng được đăng mới, tôi không thể điều tra nổi nguồn gốc từ đâu phát ra.”
“Mẹ kiếp! Souhita, hiện giờ giá cổ phiếu của chúng ta thế nào rồi?”
“Tổng giám đốc, giá cổ phiếu của chúng ta đã tuột xuống mức kỉ lục rồi ạ, tôi đã không ngừng tung tin về việc hợp tác với gia tộc Hunter, nhưng nó vẫn không có dấu hiện ngừng lao dốc thê thảm. Hơn nữa, một lượng lớn cổ phiếu của chúng ta đang bị thâu tóm rất nhiều, khoảng 20% rồi, rất có khả năng đây là một cuộc đầu cơ nhằm đánh sập Katon.”
“Tổng giám đốc, cách duy nhất hiện giờ là chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành hợp tác với gia tộc Hunter, đó là việc duy nhất kéo lại niềm tin của các cổ đông lúc này.” Một giám đốc khác lên tiếng.
Ngồi ở vị trí trung tâm là một lão già hoắc thước, đôi mắt của ông từ lúc đầu đến giờ vẫn nhắm nghiền, ông ta như thể đang có một giấc ngủ ngon giữa bầu không khí căng thẳng lúc này. Cho đến khi nghe tiếng nói của gã giám đốc kia phát lên, đôi mắt của ông mới mở ra.
“Không còn kịp nữa, chúng ta đã rơi vào bẫy rồi.” Hakitama bình tĩnh lên tiếng.
“Cha, ngài đang nói gì vậy, chúng ta đang là người chiếm thế thượng phong mà, ta còn giữ con cờ mấu chốt đấy.” Ottona lúc này vẫn còn chưa thực sự dao động mạnh, dù sao chữ kí kia vẫn còn rành rành ra đó.
“Ngươi đã đọc hết các điều khoản trên đó?” Hakitama hỏi.
“Dĩ nhiên, Shikaho đã đưa cho con xem tất cả, con đã kí tên lên đó rồi.” Ottona vẫn tự đắc đáp lại, ván cờ vẫn còn nằm trong tay hắn.
“Ngươi chắc chắn đã xem hết các điều khoản trên đó chứ?” Hakitama gằn giọng.
Lúc này, đôi mắt của Ottona hằn lên sự hoang mang, mồ hôi vô thức đổ từ trán hắn xuống, Ý của cha hắn là gì, không lẽ. Ottona gấp gáp gọi vào số của Shikaho, nhưng bất lực, số máy đó đã ngoài vùng phủ sóng.
“Mẹ kiếp!” Ottona tức điên, hắn ném cả chiếc điện thoại vào bức tường.
Hakitama nhắm mắt định thần, miệng ông ta vẫn bình tĩnh thốt lên, lời nói hướng về gã giám đốc tài chính bên cạnh. “Choupu, vốn lưu động của chúng ta có thể xoay sở được bao nhiêu nữa?”
Vấn đề bây giờ để cứu nguy cho Katon chính là nguồn vốn, phải huy động được ít nhất là 100 triệu đôla cho cuộc giao dịch, nếu thành công, với độ vững chắc của gia tộc, rất nhanh việc vay vốn từ ngân hàng và chính phủ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Còn trong tình huống thất bại, không những sẽ đánh mất lòng tin từ chính phủ, mà các cổ đông sẽ ồ ạt bán tháo cổ phiếu, nguy cơ sụp đổ của công ty là trong gang tấc.
Choupu khuôn mặt lúc này xanh mét, hắn lắc đầu. “Chủ tịch, chúng ta không còn xoay sở nỗi nữa rồi.”
Lúc này Hakitama mới bật dậy, hai đầu lông mày màu trắng dính chặt vào nhau. “Anh nói cái quỷ gì vậy Choupu, không đủ vốn ư, không thể nào? Chỉ một trăm triệu đô sao Katon có thể không xoay nổi chứ?”
Choupu nhìn sang Ottona, khuôn mặt cuối xuống, vẻ ngán ngẫm cùng thất vọng tràn về. “Bốn ngày trước, sau khi tung tin về việc giao dịch với gia tộc Hunter, giá cổ phiếu