Trên chiếc Gulstream đến Boston, Mỹ.
“Sao anh lại nói là Pandora?” Cô chợt hỏi, không phải trong chiếc hộp Pandora đó là đầy rẫy tai họa hay sao.
“Đúng bản chất của nó rồi đấy. Chiếc hộp đó khi được mở toang ra, thì thế giới sẽ tràn ngập thống hận, chiến tranh và hận thù, nhưng anh đã nếm trải những mùi vị đó rồi. Cho nên, anh lại thích thú với thứ còn sót lại trong đó hơn.”
“Là gì?” Cô hỏi.
“Sau khi nàng Pandora mở chiếc hộp do Zeus tặng, quả thật những thứ xấu xa bị phát tán vào thế giới này, nhưng còn một thứ ở lại trong đó. Chính là hi vọng. Anh không sợ tai họa hay những việc đại loại thế, chúng đã quá quen và bản thân anh đã vượt qua được. Chính vì vậy, anh hi vọng trong chiếc hộp mà Joseph đưa cho anh, trong đó sẽ chứa câu trả lời mà chúng ta muốn biết. Nói đúng hơn, nó sẽ mở rộng thứ ánh sáng “màu vàng” mà em đã nói với anh.”
Tiểu Thúy trong lòng khẽ nở rộ. Nhưng trong phút chốc có điều gì đó chợt xẹt qua trong đầu cô. Đúng, phải rồi, tại sao cô lại quên nhỉ. Trước đêm cô rời khỏi Muôn Trượng, cô đã nói rất nhiều chuyện với gia gia của mình. Lúc đó cô có kể với ông về việc gặp Ngạo Dận, người đàn ông Nga có đôi mắt tím tuyệt đẹp đó. Không hiểu sao, gia gia cô trong phút chốc nhíu mày, giọng điệu tỏ ra âm trầm nhìn cô răn dạy: “Nếu có thể, đừng bao giờ tiếp xúc với gia tộc Ưng, đặc biệt là dòng chính của họ.”Cô lúc đó rất là bất ngờ, nhưng suy nghĩ kĩ lại, không phải là…
“Triệt, nói cho em biết, có phải Ngạo Dận là người của gia tộc Eagle phải không?”
Trong vài giây, đôi mắt của anh trở nên sâu thẳm như thể vấn đề kia cực kì nhạy cảm.
“Sao em lại quan tâm đến hắn?” Anh hỏi, giọng nói có chút bực tức.
“Đừng có lên cơn ghen bất thường như vậy, em đang cực kì nghiêm túc.” Cô phản pháo, gã thợ săn chết tiệt, một chút lí trí cũng không ổn định, dễ xao động và lên máu ghen như thế đấy.
“Anh cũng đang nghiêm túc đây.”
“Vậy nói cho em biết đi?”
“Lí do về việc em đề cập đến hắn?” Anh âm hàn hỏi.
“Có liên quan với mệnh lệnh của Charles, rất sâu sắc. Vậy anh có thể nói cho em biết rồi chứ?” Cô cười cười ranh mãnh, người đàn ông này quả thật rất xấu tính.
“Đúng, hắn là người của gia tộc Ưng. Tuy nhiên…” Anh nhếch môi, đường cong có lẫn chút tâm tư sâu xa không với nỗi. “Hắn còn hơn cả thế nữa.”
“Hơn thế nữa là như thế nào?” Cô tò mò.
“Hắn thuộc dòng chính, có nghĩa là, hắn chính là huyết thống kế thừa của gia tộc đó. Nhưng tại sao em muốn biết?” Anh nhìn cô chằm chằm như thể muốn lột trần tâm tư nhỏ bé ấy.
“Vì gia gia của em có nói rằng, có hai qui tắc cần phải nhớ rõ. Thứ nhất, tránh xa gia tộc Hunter. Thứ hai, không được đến gần gia tộc Eagle. Em có thể hiểu được việc thứ nhất xuất phát từ di ngôn của Charles và sự thật về cái chết cha mẹ em, nhưng em không hiểu được việc cấm đoán thứ hai, tại sao gia gia lại nói như vậy chứ.”
“Em không hỏi ông ta?” Anh nhíu mày.
“Có, nhưng gia gia bảo rằng, mọi thứ đã là quá khứ, hiện tại, tốt nhất là nên như vậy.” Cô đáp.
Quả nhiên đúng với suy đoán của anh, ông ta không muốn phanh phui sự thật trong quá khứ. Hay nói đúng hơn, ông ta không muốn bí mật này tiếp tục là một cú sốc cho Tiểu Thúy nữa. Có lẽ, những kí ức gợi nhớ đều quá thống khổ, cho nên ông ta chọn cách lẩn trốn thay vì đối mặt với chúng.
Tiểu Thúy nói ra điều này làm anh lóe lên một suy nghĩ. Theo như anh biết, gia tộc Eagle là một gia tộc hùng hậu ở Nga, tuổi đời của nó cũng tầm như gia tộc Hunter. Suốt 400 năm qua, hai gia tộc đấu đá không ngừng nghỉ, ngoài mặt là nói về phân chia thị trường vũ khí thế giới, nhưng thực tế, từ khi còn nhỏ, anh luôn được dạy rằng, gia tộc Eagle là kẻ thù không đội trời chung với gia tộc Hunter, nếu có cơ hội, không được nhân từ mà tha mạng cho bọn chúng, phải nhẫn tâm mà tiêu diệt tận gốc rễ.
Những lời nói ấy ngấm vào từng tế bào lí trí và chạy dài từ thế hệ này sang thế hệ khác, sự hận thù như ăn sâu vào xương tủy của mỗi hậu duệ sau này. Anh không biết đích thực đã có mâu thuẫn gì xảy ra, nhưng theo thời gian, mọi thứ đã không thể điều hòa nỗi, không phải cha anh cũng vì vậy mà bị phán quyết hay sao.
“Vậy trong chuyện này, gia tộc Eagle có liên quan đến bao nhiêu? Tại sao gia tộc ấy cũng lại có quyết định săn bằng được gia tộc Mệnh Hồ giống như gia tộc của anh?” Tiểu Thúy thật chẳng biết thứ nào ra thứ nào nữa. Dường như mỗi khi cảm giác sắp chạm vào đích xuất hiện, thì những bức tường to lớn lần lượt lại mọc lên, từng lớp một khiến cho lời giải trở thành những tầng mật mã bị nguyền rủa và xiềng xích ngày càng chồng chất.
“Anh không biết, nhưng có thể thông qua tên kia chúng ta sẽ tìm được chút manh mối.” Xích Triệt khẽ nhếch môi, không phải gia tộc ấy cũng muốn săn bằng được linh vật này sao, anh có thể cộng tác cùng hắn để vạch ra chân tướng. Rất có khả năng, Ngạo Dận cũng giống như anh, đang muốn nhanh chóng kết thúc trách nhiệm đầy khổ ải này.
Ngày hôm sau, tại phòng nghiên cứu tầng chín.
Lại là một cảnh tượng quen thuộc, tất cả bao gồm năm người; một chủ nhân, ba hộ pháp và một tiểu hồ ly đang quay quanh chiếc bàn với không khí đậm đặc mùi vị căng thẳng. Cặp mắt của họ xoáy sâu mãnh liệt vào chiếc hộp nạm vàng xa hoa được đặt trên đó. Không ai cả gan tự mình tiến lên mở chiếc hộp khi mà đôi mắt xanh tuyệt đẹp kia vẫn còn đang âm trầm suy nghĩ.
Bỗng không khí bị một hơi thở tê rần làm cho rách mướp, sự căng thẳng mới bị đẩy xuống đôi chút.
“Hiroshi, cầm chiếc chìa khóa tiến tới khe rãnh trên đó. Arsenè, chuẩn bị mở hộp bằng khóa mật mã.” Anh ra lệnh.
Như đã nói, ổ khóa trên chiếc hộp trước mắt không hề đơn giản chút nào. Joseph đã cho chế tạo một công cụ lưu giữ thật đặc biệt, nhằm phòng tránh những biến cố bất ngờ có thể xảy ra. Trên chiếc hộp tinh xảo đó, có một khe rãnh và một mật mã số. Dùng chìa để mở khe rãnh nhưng cũng đồng thời phải biết mật mã số, hai thứ đó đồng loạt cộng hưởng thì chiếc hộp mới có khả năng mở được. Có nghĩ là, phải đồng loạt cả chìa khóa lẫn mật mã số cùng xoay một chiều, đúng số vòng, đúng thời điểm thì nắp hộp mới có thể bung ra.
“Tách” một tiếng động nho nhỏ cho thấy những thứ đồ trong đó sắp sửa được khám phá.
Nắp hộp được mở ra, không khác với suy nghĩ của mọi người, những thứ bên trong rất đỗi bình thường và hầu như không có gì đặc biệt. Nhưng mấu chốt ở chỗ, càng bình thường thì độ khó sẽ càng cao, sự lắt léo cho lời giải cũng sẽ gây tổn hại không ít cho trí óc.
“Chủ nhân, đây là những thứ mà ngài Joseph cất giữ.” Arsenè tôn kính đưa đến trước mặt Xích Triệt.
Bày ra trên bàn bao gồm ba thứ. Đầu tiên là một bức tranh được vẽ bằng chất liệu màu nước, nhưng có vẻ nó đã có ‘thâm niên’ về tuổi tác, chất giấy cũng như màu vẽ cho thấy nó đã được vẽ rất lâu rồi. Tuy nhiên, bức tranh vẫn được bảo quản khá tốt, vì vậy mọi người ở đây đều có thể nhìn rõ những gì đang tồn tại trong đó.
Vật thứ hai lại là một bản nhạc, mà tên bản nhạc ấy làm Tiểu Thúy rất bất ngờ. Đó là Wait, có điều, trên nhạc phổ này có cả lời bài hát chứ không phải là loại hòa tấu như Anthony đã đánh trước đó. Điều này có khả năng rằng, Joseph muốn thông qua tài năng thiên bẩm về âm nhạc của Anthony để đoán ra những mật mã giấu trong bài nhạc, nhưng ông ta lại có tâm tư vô cùng cẩn thận, ông ấy không hề đưa lời bài hát cho Anthony mà giữ lại nó. Có lẽ vì vậy, mà mãi đến nay, Anthony chỉ có thể cảm nhận được sự tê tái tâm can của Charles, chứ không biết được những suy nghĩ thực thụ của ông.
Còn thứ cuối cùng lại khiến cho tất cả mọi người lấy phần lạ lẫm. Là một tờ giấy đã ngã màu rất nhiều, trên đó không phải tranh cũng chẳng phải nhạc phổ, mà là những câu sấm truyền, đọc nghe qua có vẻ không mấy gì là liên hệ đến lăng mộ của Charles Hunter cả.
“Chủ nhân, vậy chúng ta bắt đầu từ thứ gì trước đây?” Hiroshi dò hỏi, những vật đặt trên bàn này, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thấy giống là mật mã gì cho lăng mộ cả.
“Vậy ngươi nghĩ ta nên dùng thứ gì trong ba thứ này?”
“Thuộc hạ nghĩ, chúng ta nên tìm kiếm trong bức tranh trước, vì khung cảnh trong bức tranh có thể dẫn cho chúng ta con đường nhanh nhất đến với lăng mộ.” Hiroshi nói.
“Hiroshi, ngươi lại phạm phải sai lầm nữa rồi. Ngươi cũng thấy rồi đấy, muốn mở được chiếc hộp kia, phải dùng song song cả hai thứ. Cho nên, muốn giải ra bí mật, ta nghĩ phải đồng loạt dùng cả ba thứ này.” Holmes chen vào.
“Vậy ngươi dùng đồng loạt như thế nào hả? Kiếm một người vừa đàn, vừa hát, vừa đọc lời sấm cho ngươi nghe, kết hợp với việc ngươi ngồi ở đây săm soi bức tranh à?” Hiroshi khẽ dè bỉu, nụ cười của hắn hướng đến Holmes đầy khinh bỉ.
“Ngươi…” Holmes như muốn tức lộn ruột lên, tên Hiroshi chết tiệt, luôn đâm chọc bánh xe của hắn.
“Ngươi nghĩ sao Arsenè?” Xích Triệt quay sang hỏi.
“Thuộc hạ nghĩ, chúng ta nên xem trước lời sấm thay vì là bức tranh và tờ nhạc phổ kia.”
“Lí do?” Anh khẽ mỉm cười.
“Là vì bức tranh và tờ nhạc phổ giống như một tấm bản đồ, nhưng lời sấm lại là một sự chỉ dẫn. Từ những ghi chú của lời sấm, chúng ta sẽ căn vào bức tranh và tờ phổ nhạc để tìm ra địa điểm chôn cất” Arsenè nói.
“Em cũng nghĩ như thế à?” Anh quay sang nhìn vào cô gái đang nằm trong lòng mình, đôi mắt từ lãnh lẽo nhìn bọn Hiroshi chuyển sang dịu dàng vô độ.
“Em cũng nghĩ như Arsenè. Nhưng để giải thích rõ hơn lí do vì sao lại chọn lời sấm, em có một suy nghĩ rất đơn giản. Giữa ba vật kia,