“Tiểu Thúy, nếu như chúng ta không tìm được gì từ câu hai, hay chúng ta hãy thử ở các câu tiếp theo xem sao.” Hiroshi đề nghị.
“Ngươi tốt nhất hãy im miệng đi Hiroshi. Trò chơi này giống như một cầu thang vậy. Trong bóng tối, không rõ đâu là thực đâu là hư, nếu ngươi lờ đi một bậc, hậu quả có thể sẽ khiến ngươi té đau đấy.” Holmes phản bác lại.
“Nhưng chúng ta đang chìm mãi ở câu hai này, họa chăng, nếu tiến đến các câu tiếp theo rồi quay lại, có thể sẽ tìm được manh mối.” Hiroshi tỏ Ý không hài lòng với lập luận của Holmes. Nếu con đường đã bị dập tắt, sao không tìm một con đường khác dễ đi hơn.
Câu nói của Hiroshi như đá động đến ngọn núi sừng sững ngồi ở trung tâm kia, đôi mắt anh bất chợt khẽ nhắm lại, miệng có hơi mấp máy.
“Lần này Hiroshi có vẻ không nói sai cho lắm.” Giọng nói phát ra khiến cho tất cả mọi người điều ngoáy nhìn.
“Nhưng em vẫn nghĩ cách làm của Holmes sẽ đúng hơn. Trờ chơi này được dẫn dắt trong bóng tối, nếu chúng ta lỡ bước sẽ bị rối loạn và ngã rất đau.”
“Anh cũng không nói Hiroshi hoàn toàn đúng.” Anh khẽ cười cười với cô.
“Vậy Ý anh là gì?” cô hỏi.
“Sau khi đọc cả bài sấm, anh nhận ra rằng, lần lượt các câu hai, ba và bốn là một tổ hợp ột đáp án. Hai câu tiếp theo sẽ là một đáp án khác, đến câu cuối cùng, bí mật sẽ được nở rộ.”
“Nhưng cũng như anh đã nói, vì nó là một tổ hợp ột đáp án hẳn chúng ta cũng phải bắt đầu cho câu đầu tiên, bởi vì, thường là một tổng thể giống vậy, phương pháp giải sẽ là giống nhau cho tất cả các câu.” Tiểu Thúy trầm ngâm phân tích.
“Đúng vậy, phương pháp giải có lẽ sẽ là giống nhau cho các câu hai, ba và bốn.”
“Vậy chẳng phải cũng bắt đầu từ câu hai sao. Chúng ta đang bí ở đây thưa chủ nhân.” Holmes cố Ý nhắc nhở.
“Ta biết rõ.” Đôi môi của Xích Triệt khẽ mím, đôi mắt híp lại đầy sâu xa: “Chiếu bức tranh lên mà hình 3D đi, ta muốn xem nó kĩ hơn.” Trong phút chốc, Arsenè lập tức thao tác, rất nhanh, hình ảnh của bức tranh đã treo lơ lửng trên không trung.
“Chúng ta bắt đầu lại lần nữa nào. Chiếu song song lời sấm ở câu hai, ba và bốn lên đi Arsenè.” Anh ra lệnh.
Cuối cùng một bản gồm chìa khóa chữ và công cụ giải – bức tranh – điều được song song sóng đôi trên không trung ba chiều.
Những tia sét rạch nát cả không gian yên tĩnh, chúng giao nhau loạn xạ tạo thành những vệt sáng kinh hãi trên bầu trời.
Trên cánh đồng, một gia đình đang làm nông. Những đám mây trong xanh bỗng kết tụ và biến thành một con quỷ Satan gớm ghiếc. Lũ trẻ hoảng loạn, chạy ôm vào nhau, hai vợ chồng cũng vậy, họ cũng ôm nhau run sợ và tiến về lũ trẻ.
Con quỷ lao xuống như muốn quấn chặt cả bầu trời và mặt đất thành một khối.
“Hãy bắt đầu từ những thứ đơn giản nhất đi. Đầu tiên, hãy tìm ra những điểm mấu chốt trong câu nói ấy.”
“Nếu là những từ khóa chính, chúng ta có thể thấy rõ, bao gồm: tia sét, vạch nát, giao nhau loạn xạ, vệt sáng kinh hãi. Tất cả chúng sẽ được kết nối như thế nào đây.” Tiểu Thúy bật nói trong trầm ngâm, quả thật ca này khá khó.
“Thật là tức chết mà, mật mã mà chỉ ông ấy mới hiểu được mà cũng gọi là mật mã sao.” Hiroshi gào lên, tay anh ra sức vò đám tóc, bộ mặt tỏ ra vô cùng bực dọc. Đã hơn hai tiếng trôi qua, nhưng mọi thứ cứ như đi vào lối cụt, sự chịu đựng quá thể này khiến một kẻ thuộc phái hành động như Hiroshi lồng lộn đến phát điên lên được.
Sự vô Ý của Hiroshi đã đánh động đến tất cả mọi người ở đây. Nhưng nó lại mở ra một tia sáng đột ngột chợt lóe trong đầu của ai kia.
“Ngươi phàn nàn cái quái gì chứ, không phải mọi người đang cố sức mà giải sao. Mật mã chứ không phải cưa gái, ngươi nghĩ chỉ cần quẳng tiền là có người nằm trên giường đợi ngươi sao.” Holmes tỏ ra dè bỉu, hắn rất thích thú làm trò này.
“Lần này, ta nghĩ, lời giải cho ba câu kia còn dễ hơn là kĩ thuật cưa gái của hắn đấy.” Xích Triệt mỉm cười đắc chí, đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào bức tranh đặt trước mặt Hiroshi, đôi môi quyến rũ kia khẽ nâng thành một đường cong tuyệt mỹ. Chắc rồi! Anh đã nhận ra gì đó.
Tiểu Thúy nhanh nhảu nhìn theo hướng mắt của Xích Triệt. Cũng ngay lập tức, nụ cười ấm áp mê hồn bắt đầu rạng rỡ trên khuôn mặt thánh khiết. “Hiroshi, sự nóng nảy nhất thời của anh đã giúp chúng ta khỏi phải đi một vòng lớn rồi đấy.”
Cô quay qua nhìn anh, lắc đầu cười tủm tỉm. “Anh nói đúng rồi, càng khó lại càng dễ."
“ý ngài là sao thưa chủ nhân?” Arsenè ngồi một góc hỏi.
“Vậy bí mật vẫn nằm trong bức tranh phải không ạ?” Hiroshi mỉm cười, toan