Sau khi tìm ra lời giải, mọi người đều trở nên vô cùng phấn chấn, niềm vui hiện rõ trên nét mặt. Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng với những gợi ý có độ phù hợp cao thế này, thì cũng không khỏi làm tâm trạng trở nên vui vẻ.
Hiroshi thở phào nhẹ nhõm, hẳn là anh cũng không hề có kiên nhẫn để cùng bốn người ở đây đi dạo một vòng nữa với Kai, não anh đã bão hòa mất rồi.
“Chủ nhân, bí mật đã sáng tỏ, con đường đen tối mấy ngày nay đã rộng mở rồi, thuộc hạ có thể nghỉ ngơi rồi chứ?” Hiroshi hớn hở, quả thật suy luận chính là một trong những nguyên nhân giết chết nhiều tế bào não nhất, thật là gàn dở để đi giải đố mà.
“Nghỉ?!” Xích Triệt nhướng mày, lập tức hơi lạnh thổi từng hồi ngun ngút vào cái sự vui mừng quá sớm của Hiroshi. “Ai cho ngươi nghỉ? Ngươi là người phải đi đánh tiền tuyến thì đúng hơn.”
“Cái gì, sao lại là thuộc hạ?” Hiroshi há hốc mồm, cái gì mà đi xung phong chứ, nói quỵt toẹt ra là bảo anh phải ngày đêm cử nhân lực đi dò la thực hư rồi.
“Trong ba người chúng ta, ngươi là thợ săn có bản lĩnh săn người nhất. Vậy ngươi nghĩ, tất cả chúng ta sẽ vác xác đến đó để rồi công toi nếu không có gì ư?” Arsenè kế bên lên tiếng.
“Ý ngươi là sao?” Hiroshi khó hiểu, nếu nói anh có bản lãnh săn người là giỏi nhất, không lẽ…
“Vẫn chưa nghĩ ra?” Arsenè vẫn điềm nhiên như không, miệng thở từng từ nhàn nhạt. “Hiroshi, mặc dù Kai đã chết cũng như tất cả những người cùng ông ta dốc công xây dựng lăng tẩm cũng không còn, nhưng với bản tính cẩn thận của ông ấy, Kai ắt hẳn sẽ để lại một vài thứ gì đó còn có giá trị hữu ích cho chúng ta.”
“Ý của ngươi là, ông ấy sẽ để lại một hoặc một số người thân cận để giữ mộ hoặc lo hết công việc còn lại.” Hiroshi khẽ nheo mày.
“Đúng vậy!”
“Nhưng ta vẫn không hiểu, nếu đã để lại một số người thì hẳn những người đó phải liên lạc với bên đây hoặc là ngài Kingsley Hunter sẽ cử người tìm ra họ chứ.”
“Rất hiếm có khả năng đó Hiroshi.” Tiểu Thúy mỉm cười lên tiếng.
“Vì sao?” Anh rất tò mò.
“Thứ nhất, ngài Kingsley không hề biết địa điểm chôn cất, ông ta sẽ không thể nào liên lạc được với nhóm người đó nếu không biết nơi cụ thể. Nước Anh nói lớn không lớn, nhưng muốn tìm ra vị trí trong trăm ngàn dấu chấm hỏi thì như mò kim đáy biển vậy. Thứ hai, khi Kai nhận được hung tin, điều đầu tiên ông ấy sẽ làm chắc chắn là căn dặn thuộc hạ của mình không được gửi tin báo.” Tiểu Thúy giải đáp điều khó hiểu của Hiroshi, nụ cười của cô chứa đựng sự tự tin và thấu hiểu.
“Có phải vì ông ta không biết thời gian để kết thúc nội chiến là bao lâu không? Chính vì thế, vì sợ đối phương có thể truy ra lăng mộ và uy hiếp ngài Kingsley, nên ông ta lệnh cho thuộc hạ mình không được liên lạc với bên gia tộc ở Hoa Kỳ.”
“Đúng vậy, nhưng điểm quan trọng của vấn đề chính là...ông ta không nghĩ mình sẽ chết. Có lẽ ông ta đã căn dặn thuộc hạ của mình chờ mệnh lệnh, nhưng đáng tiếc rằng, mệnh lệnh kia đã không còn được truyền đi nữa. Mặt khác, vào thời của Kai, phương tiện thông tin vẫn còn rất thô sơ, những người được căn dặn đừng nói là đánh điện báo, ngay cả tình hình của gia tộc thế nào họ cũng không nắm rõ ấy chứ.” Tiểu Thúy nói trong tiếc nuối.
“Vậy nên ngươi mới là người thích hợp nhất để đi đánh trận tiền tuyến. Mặc dù, địa điểm suy đoán có vẻ khá phù hợp, nhưng để đỡ tốn thời gian và sức lực, ta nghĩ ngươi phải đi trước thôi.” Holmes khẽ cười nhạt.
Hiroshi trước sự phản bác của Holmes cũng không tỏ ra cáu tức, hơn nữa anh còn nở nụ cười gian manh không ai bằng. “Nếu ta có bản lĩnh săn người thì cũng cần có đội tình báo chứ. Arsenè, ngươi nghĩ ngươi có thể trốn thoát được sao.”
Arsenè khẽ nheo mắt, vừa định lên tiếng bác bỏ thì một giọng nói lạnh run đã chặn họng anh lại.
“Ngươi đi cùng với hắn, càng nhanh càng tốt.” Xích Triệt ra lệnh.
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Arsenè vẫn dửng dưng lên tiếng. Hắn là vậy, cảm xúc nhạt như nước ốc, mọi biểu tình như sung sướng, bực dọc, phẫn uất đều không để lộ ra ngoài. Nếu nói Arsenè là một phiên bản sao chép về biểu cảm của Xích Triệt, có lẽ mọi người cũng không phản đối, nhưng tương phản cực độ với Hiroshi thì tất cả sẽ đồng ý không cần suy nghĩ.
Tại phòng cách ly thực nghiệm sinh học.
Sau khi mọi