Phong Tiêu lau người xong liền cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng khoan khoái đứng lên.
Điện thoại di động lúc này rung lên, lúc đi lau người anh để nó trên bàn cafe cạnh sô pha, nhìn thấy người gọi là Ngô Trình Thành liền nhận cuộc gọi.
Dường như điện thoại của Phong Tiêu để chế độ rung, hắn lại đi lau người một lúc nên đã có mấy cuộc gọi nhỡ.
“Tam ca.
”
Ngô Trình Thành ngồi cách quầy bar không xa, trong miệng ngậm một điếu thuốc:”Cậu đang làm gì vậy, sao lại không nghe máy?”
“Mới tắm xong, điện thoại để chế độ rung.
”
Ngô Trình Thành gật đầu:”Cậu vẫn còn đang ở nhà của cô bạn gái nhỏ sao?”
Phong Tiêu lười giải thích chuyện bạn gái, giọng nói lười biếng:”Anh gọi có việc gì không?”
Nói xong, ánh mắt bị thu hút bởi một cuốn sách rơi dưới đất, có lẽ chủ nhân của nó đánh rơi quên mang theo.
Sách bài tập bên ngoài được viết cái tên “Diệp Ngọc Dao” rất mới, dường như cô mới vừa mua để ôn luyện thêm.
“Tống Hiểu Minh nói cậu xảy ra tai nạn xe, tôi gọi mấy lần nhưng đều tắt máy, thế nào có bị thương nghiêm trọng không?”
“Tam ca, tôi không sao, không chết được.
” - Phong Tiêu lật qua trang vở, chỉ nhìn thấy các loại bài tập.
Bình thường anh sẽ không để ý đến vở bài tập của người khác, nhưng nhìn thấy nét chữ của chủ nhân rất đẹp, trình bày cẩn thận sạch sẽ không có chút tẩy xóa nào.
“Thật hấp dẫn.
”
“Phong Tiêu, cái gì hấp dẫn cậu?
Phong Tiêu phục hồi tinh thần nói;”Tôi phát hiện ra một điều rất hấp dẫn.
”
“Thật sao, nó có liên quan đến cô bạn gái nhỏ của cậu không?” - Ngô Trình Thành chắc chắn hỏi.
Phong Tiêu lắc đầu:”Cô ấy không phải bạn gái của tôi.
”
“Phong Tiêu, chúng ta quen nhau mấy năm nay, chưa bao giờ tôi thấy cậu mang chuyện này để giải thích.
”
Ngôi Thành Trình nhớ lại trước đây có nhiều cô gái theo đuổi Phong Tiêu, liền bị bọn hắn trêu chọc như vậy.
Phong Tiêu đều không thèm để ý mà chỉ nói ”nhàm chán”
Đây là lần đầu tiên chủ động giảng giải.
“Nói thật với Tam ca, có thích cô ấy không?”
Phong Tiêu đang lật cuốn sách bài tập bỗng nhiên dừng lại, tự hỏi bản thân có thích không?”
Bên kia cũng không có gì phải vội vã, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của Phong Tiêu.
“Tam ca, anh đã từng thích ai chưa?”
“Khụ… khụ…”
Ngô Trình Thành không ngờ đột ngột bị hỏi ngược lại, anh ta giật mình nuốt khói thuốc vào trong phổi, ho khan liên tục, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, đột nhien nhớ lại cái gì đó liền bật cười:”Đột nhiên nhớ lại đến cô gái ngồi bàn trên…”
“Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó, tôi chỉ im lặng nhìn cô ấy cho đến khi tốt nghiệp, sao đó nghe nói cô ấy đậu vào một trường đại học tốt nhất cả nước.
”
Sắc mặt Phong Tiêu đột nhiên trở nên lạnh băng, anh trừng mắt nhìn cái tên ở giữa cuốn bài tập, Hạ Nhất Đông.
Chữ viết nguệch ngoạc hoàn toàn trái ngược với sự đẹp đẽ gọn gàng trước đó.
Có thể thấy chủ nhân của dòng chữ này đã không hề bình tĩnh khi viết ra cái tên này.
Ở những trang tiếp theo, ba chữ “Hạ Nhất Đông” dần dần tăng lên, thậm chí còn có một trang ghi kín tên người này.
“Tam ca.
”
“Sao vậy?”
Phong Tiêu ném cuốn bài tập lên bàn, không hiểu tại sao trong lòng lại vô cùng tức giận:”Căn phòng trên tầng hai vẫn còn trống?”
“Ừ.
”
“Ngày mai tôi sẽ đến đó và ở lại.
”
Ngô Trình Thành:”! ”
Sáng hôm sau khi Vân Ngữ Tịch định đi ra ngoài, lại nghe được Phong Tiêu nói muốn dọn ra ngoài.
Cô gật đầu nói chỉ cần để chìa khóa dưới chậu hoa ngoài sân.
Gương mặt tuấn tú của Phong Tiêu đen như mực, hung hăng trừng mắt nhìn cô, kết quả đối phương không để ý, vui vẻ đi đến trường.
Không biết vì lý do gì Phong Tiêu muốn dọn đi, nhưng có thể rời đi là một điều tốt.
Luôn có điều bất tiện khi hai người sống chung dưới một mái nhà.
Hơn nữa nếu anh ta có chuyện gì xảy ra, sẽ không còn liên quan đến cô nữa.
Tống Hiểu Minh lái chiếc xe thể thao hào nhoáng lần trước đậu trước cửa nhà, nhìn thấy khuôn mặt cau có của Phong Tiêu liền cười nham hiểm trêu ghẹo:”Không thỏa mãn được dụ.c vọng sao?”
Phong Tiêu lười trả lời, hành lý của anh tại nhà họ Diệp không nhiều, ném cái túi màu đen ở ghế sau.
“Xem ra là cãi nhau?” - Tống Hiểu Minh ánh mắt càng lúc càng giễu cợt,
Phong Tiêu dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Ngồi trong xe thể thao là hai nam nhân tướng mạo xuất chúng, vốn đã rất bắt mắt, bên trong còn có một người khăn gạc quấn trên đầu dày com, khiến càng thêm chú ý.
Trong khi dừng đèn đỏ, một người phụ nữ ngồi trong ô tô với lớp trang điểm tinh xảo bấm còi và cố tình mỉm cười với họ.
Tống Hiểu Minh huýt sáo, một tỷ tỷ xinh đẹp, đúng là khẩu vị hắn thích thú.
“Hạ…”
“Cái gì?”
Tống Hiểu Minh quay đầu lại:”Cậu vừa nói cái gì?”
Phong Tiêu im lặng, cũng may là anh nhắm mắt lại, nếu không liền có thể nhìn rõ sự khó chịu trong mắt anh.
Suýt một chút nữa anh đã mở miệng hỏi Hạ Nhất Đông là người như thế nào?
Hóa ra trong tâm vẫn là không