Lưu Huyên Huyên chặn Văn Ngữ Tịch ở cửa lớp học, không cho cô bước vào.
“Diệp Ngọc Dao, hôm qua cậu đã làm gì?” - Trốn học và không nghe điện thoại.
“Có chút việc riêng.” - Vân Ngữ Tịch đáp.
Anh mắt Lưu Huyên Huyên càng thêm không tin, tựa hồ ngửi thấy mùi rượu:"Cậu đã uống rượu à?"
Vân Ngữ Tịch:"..."
Càng nói càng không đúng, nên cô chọn im lặng.
"Diệp Ngọc Dao, cậu còn dám nói cậu không thích Hạ Nhất Đông."
Vân Ngữ Tịch không hiểu, lời này là ý gì?
"Để được ngồi cùng bàn với Hạ Nhất Đông, cậu đã từ bỏ kỳ thi hằng tháng vào hôm qua để đi uống rượu, không ai mà giấu giếm tình cảm vụng về như cậu cả."
Lời nói này của Lưu Huyên Huyên không quá lớn nhưng trong lớp học có thể nghe thấy.
Trên đầu Vân Ngữ Tịch xuất hiện vạch đen, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô, hít một hơi liền nói:"Thầy chủ nhiệm dạy chúng ta không được yêu sớm."
"Thầy cũng nói chúng ta không được trốn học." -Lưu Huyên Huyên liền nói một câu chặn họng cô.
"Tôi không thích Hạ Nhất Đông."
Vân Ngữ Tịch thở dài, còn chuẩn bị nói cái gì nữa, liền nhìn thấy ánh mắt Lưu Huyên Huyên nhìn phía sau cô.
Giọng nói của Hạ Nhất Đông bình tĩnh vang lên:"Cho qua."
Vân Ngữ Tịch bất động, trong lòng ảo não, hắn đến khi nào vậy?
Lưu Huyên Huyên tránh đường một chút, sau đó kéo Vân Ngữ Tịch ra một góc:"Cậu đừng có mà chối, lần đầu tiên làm bài không tốt cậu có thể nói là ngoài ý muốn, lần thứ hai này là cậu trực tiếp trốn học, vì để được ngồi cùng hắn, cậu nguyện đứng vị trí cuối cùng, cậu thật sự thích hắn ta để tôi đi nói với hắn."
Vân Ngữ Tịch dở khóc dở cười:"Hay là tôi đi nói với Tống Hiểu Minh rằng cậu thích anh ta."
"Này, ai cần cậu nói.
Tôi thích anh ta sẽ tự mình theo đuổi.
Mà mấy ngày nay không thấy anh ấy ở trường học, cậu có tin tức gì không?"
Vân Ngữ Tịch, nếu đêm hôm qua không nhờ có người mang cô đến Devil, cô cũng không có nhìn thấy Phong Tiêu.
Nghĩ đến Phong Tiêu, cô lại nghĩ đến có nên nấu canh mang đến cho anh ta không? Con người bị thương sắc mặt không tốt, nhưng sáng nay khi cô nhìn thấy Phong Tiêu sắc mặt càng tệ đi, người gầy hẳn.
Chổ cô học kèm cũng gần quán bar Devil.
Đến buổi tối, Vân Ngữ Tịch mang canh đến Devil, bên trong đã có không ít khách uống rượu, nhìn thấy bộ dạng nữ sinh bước vào liền kinh ngạc.
"Cô tìm ông chủ sao?" -Trước quầy bar, Trần Sơn có chút kinh ngạc nhìn cô học sinh bước vào:"Cô không cần phải cảm ơn anh ấy đã cứu cô hôm qua đâu, anh ta khi nhìn thấy một cô bé xinh xắn sẽ không thể ngồi yên."
Thì ra là người thanh niên mặc áo đen đã cứu cô.
"Phong Tiêu có ở đây không?"
"Lầu hai." - Trần Sơn chỉ lên lầu hai, cô gái này có quen biết Phong thiếu.
Phong Tiêu ở trong phòng chơi game, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không nói gì, đám người của Tam ca cũng không có thói quen gõ cửa nên chắc chắn là người ngoài.
Tiếng động ngoài cửa dừng lại, im bặt hồi lâu mới thấy Trần Sơn bưng lồng canh mang vào, nghi ngờ hỏi:"Phong thiếu, cô gái xinh đẹp buổi sáng nói gõ cửa mà không có ai bên trong lên tiếng nên để canh ở chỗ tôi gửi cho anh."
Phong Tiêu sững sờ:"Cậu nói vừa rồi là Diệp Ngọc Dao gõ cửa?"
"À, hóa ra cô ấy tên Diệp Ngọc Dao, tên cũng hay đó." - Trần Sơn đặt lồng canh xuống, bên dưới hắn còn nhiều việc.
Phong Tiêu ảo não hừ một tiếng, đứng lên muốn đi ra ngoài, sớm biết là cô đến anh đã mở cửa ngay:"Cô ấy đi đâu?"
"Hình như là đi học kèm."
Phong Tiêu nghe vậy liền dừng lại, quay về chỗ ngồi xuống.
Nhìn lồng canh quen thuộc, anh đã nhiều lần nhìn thấy khi ở bệnh viện.
Bên trong là canh xương hầm với rất nhiều loại củ, hương vị đậm đà, thơm ngon.
Anh ngồi uống canh lại không khỏi nghĩ đến lời Tam ca nói lúc sáng, cô ấy